Tô Vũ vừa tốt nghiệp đã bị anh chồng nhà mình dụ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, lập gia đình từ khi còn rất trẻ. Trước đây, đám bạn loi choi của người đàn ông đó gọi cậu là chị dâu, bây giờ nhân viên các cấp trong công ty của hắn lại gọi cậu là phu nhân tổng giám đốc. Người đàn ông đó hơn cậu ba tuổi, cao một mét chín, vai rộng eo hẹp, mặt mày góc cạnh, mặc bộ tây trang giày da đứng im một chỗ cũng toát lên khí chất sếp lớn, đẹp trai mê người. Tiền đề là… Đừng để hắn mở miệng!
Dạ dày của Tô Vũ không tốt nhưng lại thích ăn lung tung, một hôm cậu lén đi ăn lẩu Trùng Khánh với bạn học, nửa đêm bụng đau đổ cả mồ hôi. Chồng tức giận trách móc, Tô Vũ đang đau mà còn phải nghe mắng, ấm ức vô cùng. Cậu khóc lóc cãi nhau với hắn, hắn còn dám sập cửa rời đi: “Thích làm gì thì làm!” Tô Vũ cuộn tròn người lại, vùi mặt vào gối đầu, khóc nức nở. Một lúc sau, chồng đã về rồi, trên người vẫn còn vương hơi lạnh cuối thu, trong tay là túi thuốc dạ dày và bát cháo làm ấm bụng mà cậu thích nhất. Hắn vội vàng bước tới, cẩn thận hầu hạ Tô Vũ ăn cháo uống thuốc, đau lòng lau nước mắt cho cậu, còn không quên cằn nhằn: “Em chỉ là một đứa trẻ thôi, chẳng giống người lớn gì cả.”
Tô Vũ thích ăn kẹo râu rồng, tháng nào chồng cũng lái xe mấy tiếng đồng hồ để đến nơi có thể ăn được kẹo râu rồng chính tông. Loại kẹo này có màu trắng và đặc, mỏng như râu rồng, khi cắn một miếng sẽ tan ngay trong miệng. Lần nào Tô Vũ ăn cũng làm vương vãi, thỉnh thoảng còn để dính lên mũi. Chồng cưng chiều giơ tay lau mũi cho cậu, nói: “Nhìn em y như con gấu, bẩn quá đi mất!” Tô Vũ:...