Chương 4
“Thả tôi ra, tên điên tâm thần kia”
Mẫn mẫn đau đớn, đập mạnh vào lưng của Tư Vũ, nước mắt cô chảy giàn giụa, cô dùng hết chút sức cuối cùng để tát vào mặt hắn:
“Bốp...”
Tư Vũ đang say mê uống máu, bỗng thấy dát dát ở mặt, hắn dừng lại, nhìn Mẫn mẫn, đôi mắt kia đang long lanh tràn đầy nước, cô thật sự đang rất hoảng sợ, Tư Vũ thần người, hoàn cảnh này, sao giống trước đây quá. Điều đó khiến hắn tức giận, nhìn căm thù Mẫn mẫn. Tư Vũ thả lỏng tay ra, buông Mẫn mẫn, được tên điên kia thả tự do, nhưng chút sức lực của cô đã không còn, cô ngã xuống:
“Bốp....”
1 cái tát mạnh như giáng trời in đỏ 5 ngón tay với những vệt máu lên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Mẫn mẫn, Tư Vũ nghiến răng, nhìn cô hả hê và sung sướng ( trời ơi Vũ ca ác quá!!!), cái tát của Tư Vũ làm Mẫn mẫn kiệt hẳn sức, gục xuống dưới sàn.
“Những tháng ngày sau đối với cô sẽ còn dài.”
Tư Vũ đứng dậy, lau mồm, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa ra. Cửa vừa mở he hé đã thấy luồng khí lạnh, Tư Vũ giật mình, mở mạnh cửa, trước cửa là Tư Vân, cô đứng im như tượng. Vừa nhìn thấy Tư Vũ bước ra, Vân vân cười tươi, ôm chặt lấy cánh tay:
“Anh, cả ngày Vân nhi chưa được gặp anh, anh biết chuyện gì chưa? Cô vợ của anh đã chuyển đến rồi đó, anh gặp chưa, cô ta có chút xuất sắc đó, nhưng còn phải thử thách nhiều, khi nào Vân nhi thích, Vân nhi sẽ biến cô ta thành ma cà rồng như chúng ta, xứng đáng làm chị dâu của Vân nhi.”
“Vân nhi!” Tư Vũ mệt mỏi gọi tên Vân vân, thật là lạ, mọi lần uống máu xong, hắn phải cảm thấy rất khỏe khoắn và thoải mái, sao lần này lại khiến hắn mệt mỏi thế này? Hay tại cô ta??? Nghĩ đến Mẫn mẫn, Tư Vũ lại hằn lên ánh mắt cay độc, ánh mắt đó cứ nhìn vào Tư Vân. Vân vân thấy ánh mắt đó vội giật mình, trời ơi, ánh mắt này đã 3 năm cô mới lại chứng kiến, chuyện gì có thể làm anh trai cô cáu giận như vậy? Người có thể làm Tư Vũ giận đến mức đó chỉ có thể là 1 người, nhưng người đó không còn sống nữa! Là ai, ai đã làm anh trai cô quay lại cảm xúc đó????
“Anh, có chuyện gì vậy? Ai đã làm anh cáu như vậy?”
“Không có gì đâu Vân nhi” Tư Vũ trả lời mệt mỏi.
“Cô vợ của anh đâu???”
Thấy Tư Vũ tránh câu hỏi, không muốn trả lời, Vân vân không muốn tiếp tục hỏi, cô vội chuyển chủ đề, vì cô muốn nói chuyện với Tư Vũ, nên cô tìm mọi chuyện để hỏi.
“Cô ta ở trong kia.”
Tư Vũ chỉ vào bên trong phòng, Vân vân tò mò ngó vào, trông thấy bộ dạng của Mẫn mẫn, cô có chút ngạc nhiên, cô khịt khịt mũi ngửi. Chuyện này, chuyện này là sao??? Tại sao anh trai cô lại hút máu Mẫn mẫn cơ chứ?
“Anh Vũ, máu của cô ta đâu có ngon? Tại sao anh lại hút máu cô ta ra nông nổi này?”
“Im miệng!!!!”
Tư Vũ cáu giận, hét lên, các câu hỏi của Vân vân làm hắn khó chịu, hắn còn đang đau đầu vì Mẫn mẫn, hắn còn đang căm giận sự việc vừa rồi, hắn đã không nhắc đến để quên đi, vậy sao Vân vân cứ giả vờ không hiểu thái độ của hắn, làm hắn phải tức giận.
“Anh…”
Vân vân ấp úng, hắn cáu với cô, cô rất sợ, nhưng cô sợ là sợ hắn cáu vì người khác, vì ai đó đã không còn, và vì ả con gái đáng ghét kia. Vân vân ỉu xìu đi về phòng. 1 lát sau, Tư Vũ cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất.