Dụ Trừng bị câu hỏi của y làm cho sợ đến mức xíu nữa quăng luôn điện thoại trên tay, mặt đỏ tới mang tai, lập tức cúp máy.
Tới lúc bình tĩnh lại mới thấy thấp thỏm, bác sĩ Dương bị tắt điện thoại như vậy không biết có tức giận không nữa...
Dụ Trừng tuyệt đối không có mặt mũi nào gọi lại cho đối phương để hỏi vấn đề trên. Cậu che lỗ tai đang nóng lên của mình, xoa xoa hồi lâu rồi mới dám đi học.
Dụ Trừng trải qua tiết học buổi chiều trong sự đau khổ không hề nhẹ. Cậu ngồi trên ghế nhấp nhỏm không yên, biểu tình bứt rứt, làm cho bạn cùng bàn phải để ý liên tục nhìn qua.
"Cậu...bị trĩ hả?"
"..."
Đến giờ giải lao, Dụ Trừng chỉ có thể di chuyển cái thân đau đớn của mình gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Có bạn học đùa giỡn vô ý đυ.ng vào người cậu, mặt cậu liền nhăn như khỉ ăn ớt, khiến đối phương sợ đến mức xin lỗi luôn mồm.
Đến tận khi nhận được điện thoại của Dương Tấn Hoài, oán khí trong lòng Dụ Trừng đã chất chồng như núi, cậu bị hại thật là thảm đó, nếu biết di chứng nghiêm trọng, cậu đã không chịu...
Trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến khoảnh khắc người kia ghé vào tai cậu, thấp giọng gọi tên cậu.
Toàn thân Dụ Trừng run lên một cái, đè mấy cái ý nghĩ không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi xuống, lật đật nghe điện thoại.
"Em đang ở trường?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh, hoàn toàn trái ngược với giọng nói trầm thấp trong hồi tưởng của Dụ Trừng.
Dụ Trừng như bị dội nước lạnh, thoáng tỉnh táo lại, không nhịn được xấu hổ, cậu nhếch môi:
"Vâng, buổi chiều có tiết học."
Cậu không hề băn khoăn làm sao anh biết mình đang ở trường học. Hai người cưới nhau đã được hai tháng, cậu không phải là người rảnh rỗi ở không, hôm nay không phải cuối tuần, đi học là chuyện bình thường a.
Đối phương lại hỏi: "Mấy giờ em tan học?"
Dụ Trừng trả lời như đang trả bài cho thầy giáo, thành thật từng câu từng chữ báo cáo:
"Còn ba tiết nữa, bốn giờ rưỡi em tan học."
Nếu như giáo viên không dạy lố giờ nha.
Đối phương ừ một tiếng: "Tan học gọi cho anh."
"...??!!"
Dụ Trừng không có gan từ chối, chỉ có thể đáp ứng:
"...Dạ."
Cậu vừa cúp điện thoại, tên ngồi cùng bàn đã nháy mắt hỏi:
"Úi chà, làm gì mà sợ dữ vậy?"
"... nhìn là biết liền vậy đó hả?" Mặt Dụ Trừng đầy đau khổ.
"Chứ sao! Không biết còn tưởng cậu nuôi nguyên con sư tử Hà Đông ở nhà ấy!" Tên kia gật đầu khẳng định.
"...!!"
Không phải sư tử, nhưng mà cũng đáng sợ gần giống vậy đó... Đương nhiên không thể nói với bạn học việc mình kết hôn với một người đàn ông, Dụ Trừng đành yên lặng nuốt ngược nước mắt đau thương vào lòng.
Khó trách tại sao cậu lại sợ Dương Tấn Hoài đến như vậy. Liên tục bị đông cứng ngày hai ba lần trong suốt nửa năm, ai cũng sẽ có bóng ma ám ảnh trong lòng a.
Có lần cậu vào bệnh viện thăm ông nội, đúng lúc y tá tới kiểm tra phòng. Cô y tá kia ngày nào cũng thấy cậu vào thăm, buộc miệng khen cậu mấy câu có hiếu này nọ. Ông nội cậu không chịu kém, vô cùng đắc ý hùa theo kiểu cháu tôi đương nhiên là có hiếu chứ còn gì nữa.
Cô y tá kia còn trẻ, mau mồm mau miệng, hai người như dò trúng đài bắt đầu tám hết chuyện trên trời dưới đất, để mặc Dụ Trừng một bên mặt đỏ bừng, tay chân thừa thãi không biết để vào đâu.
Sau đó bác sĩ Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy "cái chợ tự phát" trước mặt, liền xuất ra một chiêu gió dập tuyết vùi, lạnh đến nỗi cô y tá mặt đang cười cũng lập tức cứng ngắc.
"Đang trong phòng bệnh, làm gì mà ồn ào vậy?"
Dụ Trừng đến giờ vẫn còn nhớ rõ, bác sĩ Dương nhìn cậu một cái, cậu liền cảm giác như thần mùa đông xuất hiện, một phát biến cậu thành thịt đông.
Má ơi!!! Quá đáng sợ!!!
Cho nên mấy ngày tiếp theo, Dụ Trừng nhìn thấy Dương Tấn Hoài liền muốn đi đường vòng.
Nghĩ đến một hồi còn phải chủ động gọi điện thoại cho y, cậu khẩn trương đến mức chân tay co rút lại hết.
"Làm" rồi cũng thế thôi, "làm" rồi cũng có tắt chức năng chống đông lạnh đâu chớ!!!!
Càng thảm hơn nữa là ông thầy hói đầu chuyên dạy lố giờ hôm nay cũng không giúp cậu, trước khi chuông reo hết giờ còn vui vẻ cho học sinh ra sớm nữa chứ!!!
Em không cần mà thầy!!!
(ý ẻm là sao thầy không dạy lố giờ như mọi khi để ẻm né bác sĩ Dương =)))
Dùng dằng câu giờ cả nửa buổi, Dụ Trừng mới mè nheo cất sách vở, nhìn số điện thoại phía trên cùng trong danh sách, khẽ cắn răng, mang tâm lý đánh cược một trận, ấn xuống.
"Tan học rồi?"
"... Dạ."
Dụ Trừng tựa như nàng dâu nhỏ, ỏn ẻn nói.
"Ra ngoài đi, anh ở cửa nam."
"Vâng ạ..."
Dụ Trừng há hốc mồm.
"Cửa nam? Cửa nam nào cơ?"
"Cửa nam đại học XX, không lẽ em không tìm được cửa nam của trường em hay sao?"
- Hết chương 8 -