Chương 6: (H+++)

CẢNH BÁO 18++ ( biển báo vô dụng nhất từ trước đến giờ :))))

Dụ Trừng chậm rãi hít vào thở ra để bản thân dần quen với cảm giác càng lúc càng trướng nơi mặt sao của mình.

Dương Tấn Hoài cắm vào cơ thể của Dụ Trừng, hai tay anh chống phía trên cậu, cả hai điều không nhúc nhích, chỉ thay nhau phát ra tiếng thở dốc nặng nề.

Thứ nóng rực trong cơ thể Dụ Trừng càng lúc càng trướng to, cậu bắt đầu có cảm giác bứt rứt khó nhịn. Bên cạnh cảm giác trướng đầy, chỗ bị nông căng ra cũng dần truyền đến chút kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Dường như có một giọt nước rỉ lên trên ngực cậu, Dụ Trừng ngẩng đầu nhìn thấy chóp mũi đầy mồ hôi cùng chiếc cằm cương nghị của người trước mặt.

Anh như nhận thấy ánh mắt của cậu, cúi đầu xuống, đôi mắt đen như mực của anh cũng làm cậu thoáng kinh sợ. Dương Tấn Hoài nhìn cậu, không lên tiếng chỉ chậm rãi cử động thân dưới.

"Ưʍ..." Dụ Trừng nhíu mày, phát ra tiếng hừ khẽ như đang chịu đựng.

"Em khó chịu sao?" Dương Tấn Hoài hỏi.

Dụ Trừng há miệng hô hấp, gật đầu có vẻ hơi khó khăn, anh liền cúi xuống hôn khóe miệng cậu:

"Ngoan, em sẽ thích ngay thôi."

Cậu cảm thụ chuyển động ra vào của anh, cậu đỏ mặt gật đầu. Dương Tấn Hoài hôn cậu, cậu cũng ngoan ngoãn há miệng quấn quýt cùng anh.

Cảm giác khó chịu như bị hành hạ ở mặt sau dần biến mất, còn lại một loại cảm giác khó tả khác xâm chiếm.

Huyệt nhỏ bị nhồi chặt từng chút một dần trở nên mềm mại, thậm chí có khi bị đỉnh vào còn sinh ra cảm giác vừa tê dại vừa thỏa mãn.

Dụ Trừng không nhịn được ngửa cổ phát ra tiếng rêи ɾỉ:

"A... Ừ... chỗ đó... ừm..."

"Trừng trừng, thích không?"

Dụ Trừng cổ ưỡn ra sau, trong mắt ngập hơi nước, cậu bấu chặt lấy vai anh, rêи ɾỉ:

"Ừm... thích... thích ... ừ..."

"Trừng trừng dâʍ đãиɠ quá nha, mới đó mà đã thấy thích rồi?"

Dương Tấn Hoài mạnh mẽ đâm vào.

"Còn như vậy em có thích không?"

Cả người Dụ Trừng bị kí©h thí©ɧ đến run lẩy bẩy, cậu rêи ɾỉ liên tục, không chút thẹn thùng kêu thích, liền bị thúc vào càng nhanh, càng mạnh hơn.

Vốn đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ có chút khờ dại cùng sợ hãi, Dụ Trừng rơi vào tay Dương Tấn Hoài lại liên tục trải nghiệm kí©h thí©ɧ cùng vui sướиɠ.

Người trước mặt cậu vô cùng có kinh nghiệm, ngay cả khi thốt ra những lời dâʍ ɭσạи hạ lưu cũng có vẻ hoàn mỹ trưởng thành một cách kì lạ.

Cậu không nhịn được phát sinh lòng sùng bái đối với anh, như một chú dê nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu thần phục, mở rộng thân thể đón lấy anh, mềm nhũn dưới thân anh.

Hậu huyệt được dầu bôi trơn khiến cho cử động của Dương Tấn Hoài càng thêm thông thuận, tốc độ bắt đầu tăng lên, động tác càng lúc càng hung hãn. Lỗ nhỏ bị làm đến nỗi muốn chảy nước, mỗi lần nhục bổng anh rút ra liền có chút dịch trong suốt từ trong lỗ nhỏ chảy ra.

Dụ Trừng bị làm thích đến độ cầu xin đối phương làm tiếp không ngừng, Dương Tấn Hoài thoáng dừng lại, cậu liền tự mình lắc lắc mông cầu cho anh cử động tiếp.

"A!... Anh...nhanh...mạnh nữa...Đừng ngừng..."

"Mạnh như vậy sao?"

Dương Tấn Hoài đâm thật mạnh vào điểm mẫn cảm rồi rút ra, lại đâm thật mạnh vào rồi rút ra.

"Ưm! ... A!... chậm... Đừng mạnh...sướиɠ... Em... Anh.... "

Dụ Trừng mê loạn nói không đâu ra đâu.

"Sướиɠ đến vậy sao Trừng Trừng?"

"A!... Sướиɠ.... Em...em muốn..."

"Em muốn gì nào?"

"Em...em...không...biết Aaa!... A! aaaa..."

Dương Tấn Hoài không hề thương tiếc, tàn ác đâm vào, khiến Dụ Trừng rêи ɾỉ liên tục, cuối cùng bị đâm đến bắn đầy dịch trắng lên bụng cả hai.

- Hết chương 6 -