Chương 52: (H) Anh là bác sĩ biếи ŧɦái!

"Alô! Ai gọi đến vậy?"

Dụ Trừng bắt máy điện thoại bàn trong phòng khách.

"Tôi là ba của Dương Tấn Hoài."

Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại làm cho Dụ Trừng sợ hãi, ông tiếp tục nói:

"Cậu là Dụ Trừng, người đã sinh cho A Hoài hai đứa bé thật phải không?"

"Dạ!.... Dạ! Là con...con..."

Dụ Trừng lắp bắp trả lời ba Dương Tấn Hoài.

"Ta muốn gặp con nói chuyện, nhớ dẫn theo hai đứa nhỏ và chuyện này không được nói cho A Hoài biết."

"Dạ!..."

Quán trà W

"Hai con ngoan nha! Baba dẫn hai con vào đây chơi, lát nữa hai con sẽ gặp được ông nội."

Dụ Trừng nhìn hai bé con mà dặn dò. Lúc cậu đẩy xe đẩy đi vào đã có một người đàn ông lớn tuổi ngồi uống trà.

Cậu lo sợ đến tim đập liên hồi, tay đổ đầy mồ hôi.

"Con chào ba! Con đến trễ, con xin lỗi vì để ba chờ!"

Dụ Trừng cúi đầu chào nói lời xin lỗi.

"Con không đến trễ, là ta đến hơi sớm mà thôi. Đẩy hai đứa bé đến cho ta nhìn một chút."

Ba của Dương Tấn Hoài bảo cậu.

"Dạ."

"Con cũng ngồi xuống, ta có chuyện cần nói."

"...!"

Dụ Trừng nghe lời ngồi xuống.

"Hai đứa bé tên gì?"

"Con gái là Dương Du Mẫn ở nhà thường gọi là Ruby, còn con trai là Dương Du Hạo, còn gọi là Amber ạ."

"Ừm! Tên rất có ý nghĩa. Hôm nay ta gọi con đến là để con về giáo huấn lại A Hoài cho ta. Ta nói với nó, dẫn ba người các con về nhà lớn gặp mặt, nhưng nó đều từ chối không về. Chuyện ta giao công ty Dương Thiên lại cho con, nó cũng không chấp nhận, nó nói con sẽ không đồng ý. Ta hiện tại cũng đã già rồi, không còn sống bao lâu nữa, việc nào cho qua được thì đã cho qua rồi, không cần quản gì nhiều nữa. Chỉ cần nhìn thấy con cháu vui vẻ là ta hạnh phúc rồi. Ta mong con suy nghĩ cho tương lai cho hai đứa cháu nội ta sau này mà khuyên nó chấp nhận cho con quản lý công ty. Con về suy nghĩ rồi trả lời cho ta biết. Anh em A Hoài đang nhìn ngó công ty của nó, ta không thể giao công ty đó cho bọn họ được."

Ba Dương Tấn Hoài vừa nói vừa nắm tay hai bé con.

"Con sẽ nói chuyện với anh ấy, còn việc công ty nếu Tấn Hoài chấp nhận con sẽ quản lý tốt, còn ngược lại con cũng không thể làm trái ý anh ấy được. Hai bảo bảo thì con sẽ thường xuyên dắt về nhà lớn ạ."

Chuyện gia đình bác sĩ Dương cậu không biết nhiều lắm, cũng không nghe anh nhắc đến nhiều. Cậu nghĩ nếu anh muốn nói tức sẽ nói cho cậu biết, không cần thắc mắc làm gì.

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Risa1705.

"Em xong việc chưa? Anh đến đón em đi mua quần áo cho hai bé con."

Bác sĩ Dương vừa điện thoại vừa nhấn nút thang máy xuống bãi xe.

"Chưa nữa! Anh đến giúp em, công ty muốn ký hợp đồng nhập khẩu thiết bị y khoa, mà em thì không biết nên chọn thế nào hết."

Công ty Dương Thiên đang chuẩn bị ký hợp đồng nhập khẩu một số máy chuyên mổ nội soi mà cậu thì lại mù tịt về y khoa.

"Ừm! 15phút nữa anh đến."

Anh cúp máy, lái xe đến công ty đón Dụ Trừng. Trên đường đi anh ghé mua hai phần sushi đặc biệt, hai chai nước ép mang đến cùng ăn với cậu.

Hai người ăn xong liền bắt đầu nghiên cứu các thiết bị của những công ty mà cậu muốn hợp tác. Mỗi người nghiên cứu một công ty, cậu không hiểu chỗ nào sẽ hỏi anh.

Lúc này cậu đang vò đầu bứt tóc nhờ anh, cậu nói:

"Anh! Giải thích những từ ngữ này giúp em, khó hiểu quá a!"

"Chỗ nào không biết, anh giải thích cho." Anh vui vẻ đáp.

Anh choàng tay qua vai cậu, kéo cậu dựa vào ***g ngực anh. Anh bắt đầu giải thích từng chỗ mà cậu đánh dấu lại.

"Anh thật giỏi, em tra không biết khi nào mới xong nữa, cũng may là có anh. Nếu không thì...."

Từ ngày nhậm chức đến nay có rất nhiều người không phục cậu, đều muốn làm khó cậu. Mọi khi đều do trợ lý của ba bác sĩ Dương giúp cậu, nhưng dự án lần này ông bảo cậu phải tự mình làm, để xem khả năng thích ứng công việc của cậu tới đâu. Cậu định nhờ thư ký tìm hiểu thông tin giúp cậu, nhưng ba lại bảo không được tin bất cứ ai trong công ty. Đặc biệt là người mới nhậm chức như cậu.

Nếu lần ký kết này thành công, ông sẽ cải cách lại công ty, thành phần xấu sẽ được thanh lọc, tuyển người mới vào hỗ trợ cho cậu.

"Một giải thích một nụ hôn."

Anh nhân cơ hội cậu cần anh giúp mà vô sỉ yêu cầu.

"Ơ... Em đang làm vì công ty của anh mà, đáng lẽ anh phải giúp em vô điều kiện chứ. Làm gì phải hôn a?"

Anh quá hư rồi, chắc là do cậu quá cưng chiều anh sao?

"Không thì tự em tìm đi, anh nằm kế bên chờ em làm xong rồi về. À quên, bảo bảo đang chờ em về đó nha!"

Anh nhướng mày với cậu, anh chắc cậu sẽ phải chấp nhận thôi.

"Anh lấy hai bảo bảo ra ép em, anh thật xấu xa!!"

"Thế nào!? Bảo bối, yes or no?"

"Hôn thì hôn."

Cậu hôn lên gò má anh, cậu nói:

"Được chưa a?"

"Không! Hôn lưỡi kìa!"

"Đang ở công ty, còn rất nhiều tài liệu nữa, hôn như vậy khi nào mới xong hết công việc, không chừng phải ngưng làm việc giữa chừng."

Cậu quá hiểu tính anh mà.

"Lúc đó rồi tính, giờ anh muốn em hôn anh."

Anh áp sát mặt mình vào mặt cậu, không cho cậu tránh né. Cậu ôm lấy cổ anh, ngửa đầu ngậm lấy miệng anh, sau lại duỗi lưỡi liếʍ liếʍ qua, nhưng anh không chịu mở miệng, mặc cho cậu cố gắng.

"Anh!... "

Cậu vừa mở miệng, anh liền nhanh chóng hôn lên bờ môi cậu, cùng đầu lưỡi của cậu nhiệt tình dây dưa. Cậu ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn nóng bỏng. Cậu chìm đắm trong nụ hôn của anh đến nỗi anh ôm cậu đến trên đùi lúc nào cũng không biết.

Anh kéo áo sơ mi của cậu ra, một tay từ dưới đưa vào bên trong áo, cởi luôn áσ ɭóŧ ra, anh lấy tay bao lấy ngực của cậu mà xoa nắn cho chảy sữa.

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Risa1705.

Cậu ngẩng đầu thở khẽ, cong người lên, hai tay ghìm đầu anh vào ngực cậu, để đầṳ ѵú tiến vào sâu trong miệng anh.

Anh cởϊ qυầи cậu ra, sau lại kéo căng sợi dây quằn lót lọt khe rồi thả ra bắn vào khe mông cậu, cứ như vậy anh kéo rồi thả để bắn liên tục vào cậu. Cậu vì trò chơi kéo dây qυầи ɭóŧ mà rên đau, sau lại vì đau trong kɧoáı ©ảʍ mà rêи ɾỉ.

"A! Đau ... Anh đừng làm nữa... Ưm!... Ưʍ.... Aaa.... "

"Còn đau không, hay thoải mái hửm? Bảo bối?"

Anh liên tục mà thả dây qυầи ɭóŧ.

"Không đau... A!...Đừng làm nữa. Sẽ bị rát...A!...Xin anh...Đừng...làm ...nữa...Aaaa"

Bác sĩ Dương nghe cậu nói vậy liền ngưng động tác, anh cởi luôn qυầи ɭóŧ cậu ra, ngón tay trỏ theo đường kẽ mông mà thăm dò xem cậu có bị rát hay không.

"Ưm! ... Đừng...ngón tay như vậy.... Đau... Còn thấy lâng lâng nữa..."

Cậu cảm giác được ngón tay anh làm cậu khoái hoạt lâng lâng.

"Về anh bôi thuốc cho, lần sau không như vậy nữa. Ngoan, nâng người lên, anh muốn đi vào."

Anh kéo khóa quần móc ra tính khí cứng rắn của mình. Dụ Trừng nghe lời anh nâng eo lên, cậu giúp anh cởi vài nút áo sơ mi ra, cậu nói:

"Em đi khóa chốt cửa, chờ em!"

Dụ Trừng quay lại, ngồi lên đùi anh, tách hai cánh mông cậu ra, anh đem tính khí nóng rực và cương cứng cắm vào cúc huyệt chặt khít.

"A!...Ông xã!..."

Cho dù đã làʍ t̠ìиɦ vô số lần, nhưng cậu vẫn không chịu được cảm giác đột nhiên bị đâm vào. Tuy nhiên cúc huyệt của cậu đã quen với sự trêu chọc của Dương Tấn Hoài mà tự động phân bố ra dịch ruột non.

Dụ Trừng cảm thấy anh càng ngày càng giống mãnh thú, tính khí đã to lớn, mà mỗi lần làm đều đâm vào vô cùng mãnh liệt, mà cúc huyệt của cậu không thể nào thích ứng nổi điên cuồng mà anh mang đến.

"Ưm!...Chậm...chậm chút.... Quá nhanh... A!..."

Cắn môi dưới, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn. Anh một tay ghìm chặt eo của cậu, để cho cậu phối hợp cùng anh, tay còn lại cầm tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu mà xoa nắn.

"A!... Ông xã!.... Em chịu không nổi nữa.... Em muốn bắn.... Anh buông tay ra...Aaa!...Mau..."

Cúc huyệt cậu nhạy cảm co rút lại run rẩy, cậu không thể nhịn được nữa.

"Ừm... Bảo bối! Chờ anh!... Cùng nhau ra..."

Anh luật động vừa nhanh, vừa cuồng dã ma sát bên trong cúc huyệt mềm mại ẩm ướt. Anh chạy nước rút, khiến cho cậu không chịu nổi, toàn thân co rút đạt tới cực điểm, tiểu côn ŧᏂịŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đến trên bụng anh, cậu mềm yếu tựa vào vai anh, anh tiếp tục nắm eo cậu mà luật động.

Anh bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ tăng nhanh động tác, không chút lưu tình ra vào tận hứng phát tiết du͙© vọиɠ.

Rốt cuộc, ở lần cuối cùng, ở nơi sâu tận bên trong của tiểu huyệt, anh buông lỏng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Bà xã! Em rất mê người, anh không thể khống chế được mình khi ở gần em."

Trong mắt anh, cậu lúc nào cũng khả ái, gợi cảm, khiến cho anh không tự chủ được mà hoàn toàn tan rã, trong lòng tràn đầy ý muốn ngay tại chỗ làm chết cậu.

"Thật sao?"

Cậu không thể nào tin được những lời biện hộ cho việc điên cuồng bất cứ nơi đâu của anh.

Anh chằm chằm nhìn đôi môi sưng đỏ căng mọng, khép khép mở mở làu bàu:

"Thật!"

"Em không tin!"

Chỉ toàn ngụy biện a. Nhưng khóe miệng cậu lại cong cao hơn. Cậu đối với anh thật có lực hút trí mạng nha.

Anh yêu cực kỳ cá tính mềm mại thiện lương lại có chút ỷ lại vào anh từ lúc hai người hợp lại. Anh cũng yêu tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, thở dốc của cậu những khi hoan ái. Còn có khuôn mặt tinh xảo cùng với thân thể trắng nõn, mỹ miều của cậu. Còn thêm một nơi lúc nào cũng có sữa...cho anh uống. (phải chèn đến sự biếи ŧɦái vào anh mới chịu à)

"Làm thêm một lần nữa!"

Anh cắn vành tai cậu.

"Anh nói thật! Em là người làm anh đi ngược với tính cách bác sĩ của anh."

"Anh là bác sĩ biếи ŧɦái!!!"

Cậu cũng cắn anh một cái, nhưng cắn trên bã vai anh.

"Biếи ŧɦái với một mình em, bảo bối!"

Anh khom người mυ"ŧ đầṳ ѵú cậu.

"A!.... Công việc của em, mai em phải báo cáo với ba rồi! Tha cho em."

Cậu nhìn tình thế của mình sắp bị anh ăn lần hai mà phải năn nỉ anh.

"Ừm! Đã biết."

Anh mặc quần áo lại giúp cậu, cũng tự mặc lại cho mình, anh nói:

"Em phải bù lại cho anh đó!"

"Ừm???!"

"Được rồi!! Moah!!"

Cậu hôn môi anh một cái, coi như đáp ứng.

- Hết chương 52 -