Trời bắt đầu vào đông, Dụ Trừng bị cảm lạnh phải uống thuốc, sữa của cậu không thể cho hai bé con uống được, hai bé phải bú sữa bình.
Bầu ngực của Dụ Trừng bắt đầu căng sữa kinh khủng khi không thể cho hai bé con bú bớt sữa ra, cậu đành phải dùng máy hút sữa bỏ đi.
Ngặt nỗi máy vừa bị cậu và bác sĩ Dương làm rơi mấy hôm trước, giờ thì hay rồi anh hôm nay cũng có ca mổ, về đến nhà cũng khuya khoắt, cậu chờ sao nổi đây.
"Ngực con căng nhức quá! Làm sao bây giờ?" Cậu hỏi hai dì giúp việc.
Hai dì viết ra giấy: "con dùng tay nặn ra xem được không?" rồi đưa cho cậu đọc.
Dụ Trừng về phòng làm theo hướng dẫn của hai dì nhưng vẫn không ra. Cậu bây giờ bắt đầu khó hiểu với cơ thể của mình. Lúc mang thai bác sĩ Dương hút ra sữa được, sinh xong sữa dư chảy ra những ngày trong tháng rất nhiều, phải hút để dành.
Từ ngày bác sĩ Dương "ăn" sữa cùng hai bé con, sữa bắt đầu không chảy dư ướt áo bra, mà hai bé con bú cũng không đủ nữa, phải bú thêm sữa bình.
Nhưng mỗi tối khi bác sĩ Dương hút thì sữa lại chảy ra rất nhiều, nhiều đến cậu kinh ngạc. Nhưng tới hai bé con bú thì lại có rất ít sữa chảy ra.
Lúc này Dụ Trừng cũng hiểu được câu nói của bác sĩ Tống nói với cậu: "Ai là người được uống sữa mẹ mãi mãi a." =))))
"Bảo bối! Nhớ anh sao?"
Bác sĩ Dương nhận điện thoại sau hai lần không bắt máy.
"Khi nào anh về!l?"
Dụ Trừng không trả lời câu hỏi của anh.
"9 giờ."
"Sớm hơn được không?"
"Em có chuyện gì sao?"
"Em... Em... Ngực em căng, máy hút sữa hư, nặn sữa không ra được... Anh..."
Cậu bắt đầu nói có thể nghe vừa đủ, càng nói càng nhỏ như không nói.
⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
"Em muốn nhờ anh hút sữa sao? Bảo bối!..."
Bác sĩ Dương biếи ŧɦái hỏi trắng trợn.
"Ưm!..." ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Dụ Trừng đỏ mặt muốn tắt điện thoại ngay.
"Em đắp khăn ấm lên ngực, anh sẽ về sớm nhất."
Bác sĩ Dương sắp xếp lịch mổ trong đầu. Anh sẽ đẩy sớm lịch mổ.
"Dạ!"
Cậu tắt máy, uống thuốc, dùng khăn ấm đắp lên ngực. Sớm của bác sĩ Dương là 7 giờ tối, Dụ Trừng ăn cơm chiều uống thêm một lần thuốc, lại tiếp tục vào phòng chườm khăn ấm chờ bác sĩ Dương.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Risa1705. (Đã edit lại). Dụ Trừng nằm chờ ngủ quên lúc nào không hay, trong giấc ngủ cậu mơ màng thấy anh hôn hôn lên má rồi nhìn cậu chăm chú. Anh cúi mặt xuống tiếp tục hôn hôn lên trán, hôn hôn lên mũi cậu.
Anh đưa tay nhu nhu tóc cậu, vòng tay xuống dưới đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi như thạch quả mềm mềm của cậu, hôn thật sâu và cuồng nhiệt. Lưỡi anh đưa sâu vào khoang miệng cậu, cọ cọ dây dưa cùng lưỡi cậu, miệng hai người không ngừng tiết ra chỉ bạc trong suốt, chảy ra ngoài khóe miệng.
Anh rời khỏi môi cậu, từ từ hôn xuống cằm, xuống cổ Dụ Trừng. Tay anh bắt đầu vuốt ve trên thân thể cậu. Anh hôn lên bầu ngực trướng sữa, tay kia thì ma sát tiểu côn ŧᏂịŧ đang còn ở trong qυầи ɭóŧ cậu.
Anh đưa miệng mυ"ŧ lấy núʍ ѵú, sữa bắt đầu chảy ra theo tùng đợt mυ"ŧ liếʍ của anh.
"Ưm!..."
Cậu bắt đầu rêи ɾỉ, không biết vì ngực cậu bắt đầu bớt đau hay vì sung sướиɠ nữa. Cậu cảm giác sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy, tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu có phần thẳng đứng tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt.
"A!... ĐAU!..."
Cậu bị anh cắn núʍ ѵú đau đến tỉnh táo mở to hai con mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn đầu tóc đen đang mãi mân mê mυ"ŧ sữa.
"Em tỉnh rồi sao?"
Bác sĩ Dương cảm giác cậu đang nhìn mình, anh buông đầṳ ѵú ra, hôn lên môi cậu hỏi.
"Dạ! Anh về khi nào? Em ngủ quên."
"Anh về lâu rồi! Đủ để hút hết hai núʍ ѵú căng sữa của em!"
Anh nói rồi nhìn xuống thành quả đạt được của anh.
"...!"⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Ôi trời! Nãy giờ là thật không phải mơ. Làm sao mơ mà chân thật đến vậy chứ.
"Anh ăn cơm chưa!? Em đi hâm thức ăn cho anh."
"Chưa! Anh chỉ mới uống sữa đỡ đói thôi."
Một cái nháy mắt ranh mãnh với cậu.
"...Em đi hâm thức ăn, anh tắm rồi ra ăn nha."
Từ ngày hai người ân ái trở lại, anh cũng trở về phòng tắm rửa, không cần dùng phòng tắm ngoài nữa.
"Em mang cơm vào phòng, anh ăn ở đây luôn!"
Bác sĩ Dương hiện ra ý xấu trong đầu.
"Anh mệt sao? Vậy em sẽ mang cơm vào."
Cậu bước xuống giường chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Em nhớ mặc tạp dề sạch vào luôn nha, không cần cởi ra." Anh dặn dò.
"...!" ノ( º _ ºノ)
Dụ Trừng không biết anh sẽ bày ra chuyện gì nữa đây, nhưng cũng không hỏi làm gì, vì có hỏi anh cũng không trả lời a.
Lúc anh tắm xong, cậu cũng vừa mang cơm vào. Anh đến bưng cơm giúp cậu, anh nói:
"Em đứng ngay đây, chờ anh quay lại"
"Hả!???... "(⊙.⊙)
Cái quái gì sắp xảy ra đây?
"Em cởi hết quần áo ra đi."
"Cởi hết ra?!... Cởi ra làm gì?...Sữa đang bị chảy a!"
(ノ>.<)ノ
Anh ấy muốn làm gì đây?
Nhưng cậu vẫn nghe lời cởi hết quần áo ra bỏ trên sàn nhà.
(Đồ dễ dãi con ạ ><)Anh đi đến, đem tạp dề mới cởi ra mặc vào giúp cậu. Mặc xong tạp dề, anh đem người xoay lại nhìn nhìn.
Tạp dề màu đỏ bầm, mặc lên vừa vặn che khuất nửa ngực cậu, độ dài che lại bắp đùi, mà sau lưng lộ rõ đường cong mềm mại cùng vòng eo thanh tú. Sợi dây đeo tạp dề cột lỏng lẻo trên cái mông tròn trịa no đủ không có bất kỳ che chắn, cậu có chút ngượng ngùng, hỏi anh:
"Anh mặc như vậy cho em để làm gì a?"
Anh hài lòng sờ sờ cặp mông cậu mà gật gật đầu. Anh đi một vòng xem xét toàn bộ cơ thể cậu. Vòng eo thon nhỏ, hai chân dài thẳng, cái mông vừa tròn vừa vểnh lại còn săn chắc, mềm mại khiến anh khi chạm vào không muốn buông tay.
Đừng chuyển ver cũng như mang đi nơi khác. Làm ơn!"Em đến bên bàn giả vờ như đang nấu cơm đi."
"Giả vờ nấu cơm?"(⊙.⊙)
"Ừm!"( ̄. ̄)
Anh kéo cậu đến bên bàn trang điểm, nơi có chiếc gương đối mặt cậu. Còn anh thì ngồi vào ghế salon bắt đầu đạo diễn.
"Em khom lưng nếm thử thức ăn đi."
Khi cậu cúi xuống, tạp dề không che được hai bầu ngực, mông vểnh lên lắp ló khe mông quyến rũ, anh sau khi thấy, càng làm miệng khô lưỡi đắng.
"Bảo bối! Lại đây ngồi múc cơm cho anh."
Anh vỗ vỗ chân của mình. Cậu múc cơm, rồi bị anh kéo lên đùi anh ngồi xuống, đôi mắt sáng lấp lánh mong chờ không biết anh sẽ làm trò gì nữa đây.
"Anh tính làm trò gì quái gở nữa vậy?"
"Em ăn một muỗng trước đi."
Cậu ngoan ngoãn gắp thức ăn đưa vào miệng mình. Thức ăn vừa mới bỏ vào trong miệng, đôi môi liền bị anh ngăn chặn, môi cậu bị anh thành thạo cạy mở ra, dùng đầu lưỡi cuốn thức ăn trong miệng cậu chuyển vào miệng anh.
"Anh... Anh làm gì em...??!!!"
Anh liếʍ liếʍ môi: "Ăn kiểu này mới đúng, mùi vị rất tuyệt vời."
Vì vậy bữa cơm tối thật lâu mới ăn xong, mà xong trong tình trạng miệng anh miệng em cùng nhai thức ăn cho nhau. Thỉnh thoảng lại hôn thêm mấy cái. Anh giúp cậu đổi tư thế, đối diện khóa ngồi trên đùi anh, hai tay cậu ôm lấy cổ anh, ôn nhu chầm chậm mà hai người hôn nhau.
Dụ Trừng chỉ mặc một cái tạp dề không đủ để che kín thân thể nên anh ăn đậu hũ rất tiện. Thêm cậu hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phía dưới mà ngồi ở trên đùi anh ma sát làm anh cảm thấy ngứa ngáy.
"A... aaa...ưm"
Ngực bị anh siết chặt trong tay, cậu ngã người ra sau, tay chống trên bàn, để anh dễ dàng cúi đầu liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú.
Cậu thở ra một hơi, cảm giác sợi dây cột tạp dề đã bị tháo ra, tạp dề bị cởi quăng qua một bên, cả người trần như nhộng.
- Hết chương 50 -