Chương 42: (H) Ăn sáng

Tính ra hai người đã ở chung với nhau cũng gần một năm. Ngôn ngữ giường chiếu cũng càng ngày dâʍ ɭσạи đến vô lối.

(• ▽ •;)

Hôm nay Dương Tấn Hoài phải dậy sớm ra sân bay. Anh vừa định duỗi eo xuống giường, mới ý thức được Dụ Trừng còn đang nằm trong lòng anh vù vù ngủ say.

( ̄ρ ̄)..zzZZ

Dụ Trừng lúc này giống như mèo con, toàn thân trần trụi trắng nõn, trên người có vô số dấu hôn mờ ám, cúc huyệt phía sau hơi sưng lên đỏ bừng, đến nổi cậu phải nằm nghiêng để không đυ.ng đến, cũng do việc anh đi công tác mà tối qua hai người làm vô độ đến gần sáng.

Bác sĩ nhìn cảnh xuân trước mắt liền không cầm lòng được mà mò mẩm.

(・_・)ノ

"...Ưʍ...ưʍ..." Dụ Trừng rầm rì khó chịu.

Anh vươn ra ngón giữa ấn xoa cúc huyệt của cậu, ở xung quanh đảo một vòng, sờ soạng vài cái lập tức cái miệng nhỏ nhắn há ra ngậm lấy ngón tay anh, ngón tay anh dùng lực đi vào bên trong tràng đạo mềm mại ẩm ướt.

"Ưʍ...đừng..."

(_ _*) Z z z

Dụ Trừng không tình nguyện mở mắt ra, nhưng cúc huyệt lại càng thêm co rút.

"Anh! Tối hôm qua không phải đã làm rất nhiều lần sao? Trễ giờ máy bay..."

⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

Bác sĩ Dương cười cười.

"Trừng Trừng bảo bối. Tối hôm qua anh vận động nhiều nên bây giờ đói bụng a. Em cho anh ăn nhanh để trễ giờ."

"Ưʍ..."

Bị ngón tay của anh đâm cho run rẩy, côn ŧᏂịŧ nhỏ "Xoẹt" cái đứng lên.

"Ngày hôm qua 'sữa dịch' đều bị anh uống hết rồi".

(┛❍ᴥ❍)┛

Mặc dù nói như thế, nhưng mặt cậu vẫn là đỏ, đem hai đầṳ ѵú đỏ hồng đưa đến trước mặt anh

"Ăn đỡ bánh bao...chay này a."

✧٩(•́⌄•́๑)و

Bác sĩ Dương thật sự rất thích bánh bao chay cậu vừa nói, liền vội vàng lại gần hé miệng thổi hơi lên nụ hoa của cậu.

Đừng reup. Làm ơn!

Đầṳ ѵú mềm mại bị nhiệt khí thổi một cái theo bản năng run rẩy dựng đứng, bộ dáng đó thực sự làm người ta hận không thể cắn vào miệng, Dương Tấn Hoài liền dùng đầu lưỡi đùa bỡn đầṳ ѵú.

"Aa... Chậm một chút...mυ"ŧ nhẹ...nhẹ..."

"Phải như có dịch sữa nữa sẽ no đến khi anh về."

Anh nói nhỏ vào tai cậu rồi tiếp tục cắn cắn núʍ ѵú.

"Không! Đau...em còn đau..."

Cậu lắc lắc mông rêи ɾỉ, biểu tình trên mặt lại như sung sướиɠ chứ không phải đau như lời cậu nói.

"Bảo bối lẳиɠ ɭơ!"

Bác sĩ Dương nhìn dấu răng trên đầṳ ѵú.

"Một lần thôi, nếu không anh sẽ trễ giờ."

Cậu mở hai chân quấn lấy eo anh mời gọi.

"Được!"

Dương Tấn Hoài gạt bữa sáng qua một bên, kéo Dụ Trừng ngồi lên bàn đối diện với anh. Cậu cởϊ áσ thun ra đưa hai núʍ ѵú đến trước mặt anh.

"Ông xã...mau...đầṳ ѵú em căng quá...mυ"ŧ ra dùm em..."

Dụ Trừng như nhập vai mời gọi bác sĩ Dương.

"Vυ" em làm sao!? Có phải hay không có sữa? Để ông xã mυ"ŧ ra xem!"

Nói rồi anh đưa miệng đến đầṳ ѵú bên trái mυ"ŧ vào. Anh mυ"ŧ núʍ ѵú ở trong miệng đến sưng đỏ mới thả ra, tiếp tục mυ"ŧ núʍ ѵú bên kia.

Hai bên đầṳ ѵú Dụ Trừng đều sưng đỏ cũng là lúc tính khí bên dưới bụng hai người thẳng đứng.

Nhưng thời gian thì đã hết. Bác sĩ Dương đành ngậm ngùi dang dỡ công việc uống 'sữa dịch' của Dụ Trừng mà đi công tác.

ヘ( ̄▽ ̄*)ノ

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Risa1705 (đã edit lại).

- Hết chương 42 -