Cuối cùng Dụ Trừng khóc mệt đến ngủ trong lòng bác sĩ Dương. Đến sáng ra cậu mất mặt không dám rời giường.
Anh thấy cậu đã tỉnh mà không chịu rời giường liền vén chăn lên kéo đầu cậu đang chôn trong gối.
Dụ Trừng mặt đỏ bừng, anh cúi đầu nhìn cậu, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, anh ngắt mũi cậu, nói:
"Tiểu khóc nhè, còn không mau rời giường?"
(ヘ・_・)ヘ
Dụ Trừng biết đến thanh danh của chính mình xem như là hủy sạch sẻ, buồn bực bò khỏi giường, chân trần giẫm ở trên thảm trải sàn, từ tủ quần áo bên trong tìm ra quần áo, đang muốn cởϊ áσ ngủ, nhìn thấy anh còn đứng ở bên cạnh, động tác cũng có chút dừng lại, nhìn anh.
Anh nói: "Sao? Em muốn anh thay đồ giúp em sao?"
(ノ´・ω・)ノ ミ
"..."
Dụ Trừng trợn mắt ngoác mồm, nhìn thấy anh hướng cậu đến gần, nhất thời chân cũng không có chuyển động, có chút khẩn trương nắm chặt vạt áo.
(人 •͈ᴗ•͈)
Anh đem hai tay cậu cố trụ trên đỉnh đầu cậu, kéo áo choàng khỏi người cậu, toàn thân trắng nõn hiện ra, nhưng gầy hơn lúc trước một vòng.
Đừng reup. Làm ơn!Anh đem thân thể cậu dán chặt vào người anh, bộ vị hai người có chuyển biến. Nói đến, hai người là có một quãng thời gian không có làm...
Nhất thời liền cảm thấy ngứa ngáy, còn có chút miệng khô lưỡi đắng.
Anh cúi đầu, cái trán dán sát vào cậu, thở ra hơi thở có chút nóng lên, bị xoa xoa bên eo đã bắt đầu như nhũn ra.
Dụ Trừng bị anh vây quanh, nghe thấy được thân thể của anh tỏa ra khí vị, bụng dưới cũng cùng nổi lên nhiệt ý. Cậu không tự chủ từ trong lỗ mũi nho nhỏ mà hừ hai tiếng. Anh thở dài, cánh tay lại hơi buông lỏng ra.
"Bây giờ không được!" Anh nói.
(-_- )ノ
Lại hôn lên trán cậu, khàn khàn nói:
"Trước tiên đem thân thể em dưỡng cho tốt."
(ノ´・ω・)ノ ミ
Mà đánh chết cậu cũng không nói ra được câu: Này chút ít bệnh không có quan hệ, cứ đến đi.
(•́⌄•́๑)૭✧
Lời nói như vậy......
Cậu chỉ có thể rũ mí mắt, nho nhỏ lại nho nhỏ mà ừ một tiếng. Anh liền hôn đôi môi cậu, càng hôn càng cuồng loạn, không muốn tách ra. Dụ Trừng bị hôn mơ mơ màng màng, đột nhiên mạnh mẽ giật mình tỉnh lại.
"Em... Em sáng sớm còn có lớp..."
╰( •̀ε•́ ╰)
Anh mơ hồ ừ một tiếng: "Không phải tiết thứ hai mới học sao?"
Dụ Trừng không ngờ rằng anh lại nhớ thời khoá biểu của cậu, nhất thời có chút sửng sốt, cậu nhìn thấy ánh mắt anh có chút tối xuống, liền mυ"ŧ vào bên gáy cậu, đột nhiên có chút dùng sức mà cắn một cái.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Risa1705 (đã edit lại).
Dụ Trừng đau đến "Nha..." một tiếng, anh tiếp tục dùng hàm răng cọ xát phút chốc, mới buông tha liếʍ liếʍ.
Ăn sáng xong bác sĩ Dương đưa cậu đến trường còn anh về bệnh viện.
Lúc chia tay, Dụ Trừng nhăn nhó cùng do dự nhìn ra nam nhân hơi nhíu mày.
"Có chuyện muốn nói?"
(ヘ・_・)ヘ?
Dụ Trừng không biết nên nói sao, cũng không biết có nên nói hay không. Cậu vẫn cảm thấy có chút sợ sệt, liền khó có thể mở miệng.
Tuy rằng anh ngày hôm qua từng nói với cậu, thế nhưng cậu cũng không thể yên tâm thoải mái, e rằng đó chỉ là một loại an ủi.
Cậu vẫn không có biện pháp phán đoán, anh đối với cậu đến tột cùng là thương hại nhiều hơn hay là tình cảm...Nói ra, chỉ sợ cũng có thể tự rước lấy nhục. Anh nhìn cậu có chút suy tư, đột nhiên nói:
"Buổi chiều em không có lớp?"
(;¬_¬)
"A, không."
"Đến bệnh viện tìm anh!"
"...Dạ."
(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)
- Hết chương 37 -