Đừng chuyển ver cũng như mang đi nơi khác. Làm ơn!Dụ Trừng trở về nhà ông nội ở hai ngày, ông nội liền hỏi hết chuyện này tới chuyện kia, thế nhưng hỏi về bác sĩ Dương cậu lại không biết giải thích như thế nào.
Cậu nghĩ chính cậu bị anh đem ra làm công cụ trả thù, hoặc là công cụ để quên đi một người.
Cậu bây giờ oán hận bác sĩ Dương. Cậu thu thập một ít thứ, dời vào ký túc xá trường học. Trường có quy định tất cả phải đóng tiền ở ký túc xá, dù không ở đi chăng nữa vẫn có người dọn dẹp. Cho nên bây giờ cậu dọn vào cũng rất thuận tiện.
Cậu đã không cùng bác sĩ Dương nói chuyện từ ngày đó, cũng như không nghe điện thoại bác sĩ Dương gọi tới. Cậu biết mình là đang trốn tránh, đến bây giờ cũng muốn tránh được lúc nào hay lúc đó.
Hai ngày này cậu suy nghĩ, chính mình nếu không yêu thích bác sĩ Dương, sẽ không xảy ra khổ sở như thế này! Thế nhưng chỉ là ngẫm lại mà thôi, liền cảm thấy đôi mắt mơ hồ, cuống họng chua chát đến không mùi vị, lời nói cũng không nói ra được.
Dụ Trừng hôm nay đến lớp trễ vì thế từ cửa sau chuồn vào tìm một chỗ ngồi lén lút. Vừa mới đặt mông lên ghế đã bắt gặp ngay một người cũng đi trễ giống cậu.
Mới ngồi xuống, người bên cạnh liền quay mặt lại, hướng cậu nhếch miệng nở nụ cười.
"Hi!"
Cảm giác được nụ cười kia là đối cậu một loại trêu chọc, Dụ Trừng có chút ngượng ngùng.
"Nghe nói cậu chuyển vào ký túc xá?"
Trên bục giảng giáo sư nói dõng dạc, không có chú ý tới phía sau này có động tĩnh, mà Dụ Trừng cũng không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu chấp nhận.
"Ở bên ngoài sống thật tốt, sao đột nhiên chuyển vào?"
Thích Hoành tay chống lên mặt, một mặt hứng thú mà đánh giá.
"Sẽ không phải là cậu yêu thích người cùng ký túc xá đi?"
"..."
Dụ Trừng cảm thấy được hắn có tật xấu, tựa liếc hắn một cái, không nhịn được nói:
"Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao?"
Kết quả chính là lần đầu đi trễ liền bị giáo sư bắt được, hỏi vấn đề vừa mới giảng là gì, cậu không trả lời được bị dạy dỗ trước mặt mọi người.
Đừng reup. Làm ơn!Thích Hoành ngược lại rối rắm xin lỗi cậu, còn thỉnh cầu cậu đi ăn trưa chung, Dụ Trừng lại rất mẫn cảm với cậu ta.
"Bạn cùng phòng cậu không đến ăn cùng sao?"
Thích Hoành cười khổ:
"Cậu yên tâm, cậu ta căn bản không quan tâm đến tôi."
"...Vậy cậu tính làm sao?"
Mặc dù hắn thoạt nhìn thê thê thảm thảm, cũng ít nhiều cảm thấy được hắn có chút đáng thương, mà vẫn là không nhịn được nói:
"Cậu cứ tiếp tục theo đuổi chắc sẽ được!"
Mặc dù rất giống không lễ phép, thế nhưng từ lần tiệc sinh nhật, cậu liền thỉnh thoảng bắt đầu có cái cảm giác: Thích Hoành có phải là kém thông minh?
Thẳng nam cùng bàn đối với bọn họ tán gẫu nội dung không biết gì cả, mờ mịt nhìn bọn họ, ý đồ ăn khoai tây xương sườn đổi chủ đề.
Dụ Trừng phút chốc ngước nhìn người trước cửa căn tin liền muốn quay người chạy trốn.
Thế nhưng Dương Tấn Hoài đã nhìn thấy cậu, anh đi về phía cậu, mà cậu thấy xương sườn khoai tây liền không thể không ăn.
Rốt cục không thể tránh khỏi mà cùng bác sĩ Dương mặt đối mặt.
Anh luôn luôn lạnh nhạt nghiêm túc có thừa trên mặt, hiếm thấy hiện ra thần sắc nào khác, lông mày cũng nhíu chặt, nhìn chằm chằm Dụ Trừng với ánh mắt có loại hung tợn.
Truyện chỉ được đăng truyenhdt.com Risa1705 (đã edit lại).Cậu nhìn thấy ánh mắt anh liền sợ co rúm lại, thật giống chính mình làm sai chuyện gì.
Mà như vậy liền sinh ra một loại oán giận cùng oan ức trong lòng. Cậu cần gì phải sợ anh. Cây ngay không sợ chết đứng, vì thế cậu ngước mắt cùng bác sĩ Dương đối diện nhau.
Hai người cùng bàn bị bầu không khí gây kinh hãi, kéo tay áo Dụ Trừng, giả vờ nhìn đông, nhìn tây.
Hai người liền cảm giác ánh mắt của bác sĩ Dương quét đến tay đang lôi kéo áo Dụ Trừng làm hai người sợ phát run vội buông tay ra.
Thích Hoành cũng đang quan sát cậu và bác sĩ Dương, thần sắc có điểm kỳ dị, đặc biệt là hai người ánh mắt nhìn chằm chằm nhau, lập tức có loại bừng tỉnh hắn mỉm cười.
Hắn đột nhiên gác tay lên vai Dụ Trừng, nhìn rất thân mật, nói:
"Dụ Trừng, đây là chú của cậu sao?"
Thích Hoành vô tình hay cố ý nhấn mạnh hai chữ "thúc thúc" (chú), quả nhiên thấy sắc mặt người đối diện càng âm u hơn.
"Em theo anh ra đây."
Dương Tấn Hoài cực kỳ gắng sức kiềm chế chính mình, nỗ lực duy trì bình tĩnh.
"Chúng ta nói chuyện một chút."
Dụ Trừng mím môi, không nhúc nhích.
Nhìn đến hành động phản kháng của Dụ Trừng, anh khó chịu đến mức nghiến răng, rất nhanh đứng dậy kéo cậu ra khỏi căn tin.
Anh nắm tay cậu rất chặt làm cậu đau đến hô khẽ một tiếng, cũng không kịp kêu cứu viện đã bị anh kéo đến một góc hẻo lánh.
"Anh buông tôi ra!"
Đau đớn cực độ cùng phẫn nộ, Dụ Trừng cũng có chút cuồng loạn, cậu dùng sức muốn tránh khỏi kìm hãm của anh, nhưng không có tác dụng, trái lại anh dùng thêm sức áp cậu đến bên vách tuờng.
Anh nhìn đến đôi mắt đen kịt, loé lên ấm ức cùng phẫn nộ, cũng vì quá kích động mà mặt Dụ Trừng đỏ bừng.
"Điện thoại không tiếp, nhà không về."
Giọng anh âm trầm đến đáng sợ.
"Em như vậy là thế nào?"
Dụ Trừng cắn chặt hàm răng, mấy ngày liền oan ức thương tâm, phẫn nộ còn có đố kị, nghẹn đến giờ khắc này nói không ra lời, cậu phát bực khi mọi chuyện cứ để trong lòng, tâm tình khó chịu không nói nên lời.
Nam nhân sắc mặt âm trầm khó phân biệt, thái dương mơ hồ co rúm gân xanh đang cực lực nhẫn nại.
"Cùng anh trở về nhà."
Dụ Trừng không phải không cảm giác được anh giờ khắc này đang uy hϊếp cậu, thế nhưng cậu đến cùng chỉ là một cái con rối oa oa, mặc cho bắt đến, bắt đi, trong lòng cậu kìm nén một hơi, vừa không để cho mình dễ chịu, cũng không muốn làm cho anh dễ chịu.
"Tôi không muốn."
Cậu mạnh miệng nói:
"Tôi sau này cũng sẽ không trở về, tôi chán ghét anh, phi thường phi thường chán ghét, sau này cũng không muốn gặp lại anh, anh đi đi!"
Rõ ràng có người mình thích, rõ ràng không quên được người cũ, trái lại trêu chọc hắn, trêu chọc liền không chịu trách nhiệm, người cũ quay về liền bỏ bê cậu không quan tâm. Cậu chán ghét anh.
Anh là lần đầu tiên bị cậu bài xích như vậy, nhất thời có chút sững sờ.
Cũng nhờ vậy mà cậu tránh thoát khỏi giam cầm của anh, chạy một mạch về lại căn tin.
- Hết chương 31 -