Chương 41: Mộc tiểu thư là ai?

Chất vấn tại sao Quý Trạch Huy lại muốn làm mọi thứ khó giải thích như vậy, đặt câu hỏi tại sao tổ chương trình “Sóng Dữ” lại có rating thấp như vậy, những nhận xét nhanh chóng được lan truyền trên Weibo, nhiều chủ đề liên quan đến chương trình đã xuất hiện trên hot search, nich Ông già với đôi tai rất khó xử mà đã đăng hai bài Weibo được khen ngợi trên hot search, nhiều lời đàm tiếu nổ ra …

Đêm nay Weibo đã định không thể bình tĩnh được.

……

Kể từ khi lúc ngủ khi bị Hồ Tiêu đánh thức, Giải Dương thích tắt máy khi ngủ. Sáng hôm sau Giải Dương thức dậy rồi mở điện thoại lên, thấy Quý Trạch Huy đã bị chửi bới trên Weibo cả trăm lần.

Quý Trạch Huy hỏi bằng một giọng ngớ ngẩn trên điện thoại: Cậu cố ý đúng không?, cậu biết đêm nay có bao fans bỏ tôi không? Biết tôi đã bỏ bao nhiêu tiền ra để ém tin ở hot search không?

‘Tốt chút tiền thì trí nhớ anh mới dài được, Tôi biết rằng anh không thể làm những việc như giơ cao giậm chân tại chỗ. ‘

Giải Dương bước đến bàn ngồi xuống và nói: Đừng rút lui khỏi hot search chứ, anh đi chuẩn bị phòng thu âm và chuẩn bị đội ngũ giáo viên ban nhạc. Tôi sẽ đi cùng với anh để thu âm một phiên bản cải biên chính thức của tác phẩm “Nhất Kiếm Bình Xuân Thu “, sau đó anh đăng lên Weibo, tôi sẽ giúp anh nói một vài điều tốt, căn bản là anh có thể vượt qua mấy cái tài liệu đen này không thôi.

Quý Trạch Huy không tin:’ Đơn giản vậy sao?’

“Đơn giản vậy thôi, fans và cư dân mạng bây giờ đang nghi ngờ anh bắt nạt người mới, nghi ngờ thực lực anh bị lùi lại. Tôi sẽ giúp anh phá bỏ nghi ngờ bắt nạt người mới đến bằng một vài câu nói, còn cái chuyện thực lực bị lùi lại cũng có thể tẩy trắng được, cho nên trước khi đi ngủ thì nhớ bảo dưỡng cổ họng, đừng ở lúc đang thu âm “Nhất Kiếm Bình Xuân Thu” mà đứt dây. Nhân tiện, nhớ liên hệ với show “Ai là Vua ca sĩ” bảo sẽ giúp chương trình giải thích nguyên nhân khiến “Sóng Dữ” bị điểm thấp —— “

Quý Trạch Huy lại sắp muốn nổ.

Giải Dương nhấn mạnh giọng nói: ‘—— Anh lo lắng cái gì, nghe tôi này: Đây cũng là để tránh cho sau này chuyện ghi hình lại của anh bị người khác vạch trần, lần này nói chuyện nếu như công khai cũng không có gì cả. Mặc dù tất cả khán giả trong quá trình ghi hình chương trình đều có mặt trước khi vào địa điểm tôi cũng đã ký một thỏa thuận không tiết lộ, nhưng anh cũng biết mức độ kiểm soát của thỏa thuận đó thấp như thế nào. Đài truyền hình thành phố b có bao nhiêu nhân viên, biết bao nhiêu người biết anh hát lại? Anh có thể trấn áp tin tức không?’

Quý Trạch Huy bình tĩnh lại và hỏi:’Cậu muốn làm điều này như thế nào?’

‘Giúp anh bán thảm đó, chơi thêm ván bài tình cảm nữa, được rồi đó đi chuẩn bị đi.’

Sau khi an ủi Quý Trạch Huy, Giải Dương đặt điện thoại xuống, cầm đũa ăn sáng.

“Em đang giúp một người từng bắt nạt mình?”

Giải Dương cầm đũa, nhìn biểu cảm của Cừu Hành ngồi đối diện, giải thích: “Tôi đang kinh doanh đấy, tôi đang sử dụng danh tiếng của anh ta để quảng bá bản thân và Dương Hành miễn phí.”

Cừu Hành không trả lời, vẻ mặt vẫn không tốt lắm.

Giải Dương chủ động gắp cho Cừu Hành đồ ăn nhẹ.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi ra chỗ ở của Phong Thanh Lâm ở thành phố b để thăm Phong Thanh Lâm bị bệnh. Trên đường đi, Giải Dương cẩn thận nhớ lại tình tiết của câu truyện gốc.

Là nam chính, mặc dù Phong Thanh Lâm hiện không có địa vị trong gia đình họ Phong, nhưng anh ta có tất cả những thứ mà nam chính nên có, chẳng hạn như tiền bạc nhiều vô tận, nhà ở khắp nơi trên đất nước và xe sang nữa.

Giải Dương vẫn nhớ trong truyện cũ có đề cập rằng nơi ở của nam chính ở thành phố b là một biệt thự nhỏ mà khi đó Cừu Tinh từng mua bằng tiền riêng. Cũng trùng hợp, nữ chính cũng mua một căn nhà trong khu đó,

dựa theo thời gian, nữ chính chắc cũng đã dọn đến ở.

Trong truyện gốc, có tình tiết nam chính bị ốm và nữ chính đến chăm sóc anh ta, đây là một bước ngoặt quan trọng trong sự phát triển của mối quan hệ giữa hai người họ. Cốt truyện đề cập đến việc nữ chính cùng nam chính khi diễn xong còn chụp ảnh với nhau, nhưng mà bây giờ chưa tới chỗ truyện đó.Nhưng vài ngày trước, nữ chính xuất hiện bên ngoài tòa nhà đài truyền hình thành phố B khi được cho là đóng phim cùng nam diễn viên, điều này chứng tỏ cốt truyện của nữ chính đã khác với nguyên tác …

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Giải Dương hoàn hồn, nhìn sang bên Cừu Hành trả lời: “Suy nghĩ trong nhà có nhất thiết phải 10 giờ cúp mạng không”

Cừu Hành nhìn cảnh cáo: “Em muốn thức cả đêm hửm?”

“……..”

Giải Dương nói: “Tôi lớn rồi nhé, có quyền tự chủ, thức đêm là chuyện ngoài ý muốn thôi”

“Ngoài chuyện ngoài ý muốn liên tục phát sinh hai lần thì sẽ trở thành tật xấu.”

Dường như không thể cãi được.

Giải Dương ngậm miệng

Sau nửa giờ, hai người đến nơi ở của Phong Khánh Lâm. Dì bảo mẫu tới mở cửa, Cừu Hành đưa Giải Dương vào, hỏi:

“Thanh Lâm đâu?” Dì bảo mẫu tươi cười đáp: “Nằm trên lầu, hết sốt rồi, Mộc tiểu thư đang chăm sóc cậu ấy. Lần này thực sự là nhờ Mộc tiểu thư, ngày hôm trước Thanh Lâm bị sốt cao, tôi thì tình cờ xin nghỉ phép vì có việc ở nhà. Nếu không phải Mộc tiểu thư liên lạc với Thanh Lâm không được, trùng hợp người ở khu này đến kiểm tra tình hình, chỉ sợ Thanh Lâm ngất đi rồi không có người phát hiện. Sáng nay Mộc tiểu thư còn nấu cho Thanh Lâm bát cháo ngao, đặc biệt tri kỷ!”

Giải Dương: “…” Rất tốt. Trước đó, cậu đã tự hỏi liệu căn bệnh của nam chính lần này có xảy ra trước tình tiết trong cuốn sách gốc hay không, nhưng cậu không ngờ đó là sự thật.

Cậu nhìn Cừu Hành.

Hôm nay Cừu Hành cũng muốn đến gặp nữ chính à?

Cừu Hành vẫn đang hỏi dì bảo mẫu: “Mộc tiểu thư là ai?”

Dì bảo mẫu hào hứng trả lời: “Mộc tiểu thư là Mộc Chu Dịch, là một minh tinh xinh đẹp. Thanh Lâm đã gặp khi cậu ấy bị tai nạn xe hơi ở thành phố S, cô ấy rất tốt! Sau khi Thanh Lâm tới thành phố B thường xuyên gặp cổ, thậm chí còn cho Thanh Lâm một bát súp do tự mình nấu”

Giải Dương lại nhìn bảo mẫu mặt đỏ, rất nghi ngờ vừa rồi có phải bị nữ chính sử dụng kỹ năng tăng độ yêu thích không. Nếu không, làm sao một người bảo mẫu với chỉ số IQ bình thường có thể thao thao bất tuyệt mà khen một người không biết rõ với khách đến thăm chủ bị ốm?

Cừu Hành hiển nhiên nhận ra sự kỳ quái của bảo mẫu, cau mày nhìn cũng không nhì nhằng nữa, anh đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai.

Giải Dương bước đuổi theo.

Còn chưa tới phòng ngủ chính đã nghe thấy giọng Phong Thanh Lâm với Mộc Chu Dịch nói chuyện. Phong Thanh Lâm dường như muốn đứng dậy, bị Mộc Chu Dịch ngăn cản, Mộc Chu Dịch còn nói muốn đi mua đồ ăn làm cơm trưa cho Phong Thanh Lâm.

Cừu Hành dừng lại, đột nhiên quay người bước xuống lầu, vừa đi vừa nói với bảo mẫu đang đuổi theo phía sau: “Đi nói với Phong Thanh Lâm rằng tôi đã đến.”

Giải Dương liếc nhìn cánh cửa mở của phòng ngủ chính đuổi kịp theo Cừu Hành.

Hai người ngồi xuống trong phòng khách, Giải Dương cúi người rót một cốc nước cho Cừu Hành, nói: “Anh tức cái gì vậy?”

Cừu Hành chịu đựng, không kìm chế, lạnh lùng nói: “Sự nghiệp vẫn không có khởi sắc chưa kể thân thể suy sụp, ngay cả bảo mẫu ở nhà cũng quản không được. Sốt cao thôi mà

, cũng có thể khiến nó nằm ở trên giường an tâm hưởng thụ chăm sóc của người phụ nữ không biết từ nơi nào tới, Phong gia giáo dục tốt thật sự!”

“Nhưng anh lại muốn một người không quản được thân thể của chính mình và bảo mẫu của mình quản lý tài sản của Phong gia và Cừu gia”

Cừu Hành quay đầu lại nhìn Giải Dương

Giải Dương lại rót cho mình một cốc nước, nói: “Khi khả năng không thể gánh vác được trách nhiệm, diệt vong sớm muộn gì cũng đến.”

“…”

Sự tức giận trên mặt Cừu Hành từ từ ngưng tụ, cầm lấy ly nước, uống cạn.

Mười phút sau, Phong Khánh Lâm một mình từ trên lầu đi xuống, không thấy nữ chính đâu.

Cừu Hành tỏ vẻ lạnh lùng, Phong Khánh Lâm chưa kịp nói thì đã nói thẳng: “Sức khỏe của bà ngoại con càng ngày càng kém. Người cũng đã lập di chúc từ lâu, sẽ để lại một số cổ phiếu của Vinh Đỉnh và hai công ty cho con.

Đừng có cảm thấy thiếu, thời điểm lập di chúc con một câu bà ngoại hay cậu đều không muốn gọi, sợ cho quá nhiều sẽ trở tay cho nhà họ Phong nên không dám cho nhiều”

Phong Khánh Lâm sững sờ nói. Anh ta buột miệng nói:”Di chúc đã lập từ lâu? “

Giải Dương liếc nam chính.

Cừu Hành vẫn không kìm được dạy bảo vài câu: “Không thì sao? Di chúc chỉ có thể được lập và có giá trị nếu người lập còn tỉnh táo và bình thường. Bà ngoại con mấy năm nay sức khỏe không tốt, con nghĩ di chúc của bà lập từ khi nào? bao lâu rồi? Phong Khánh Lâm, con không coi người là bà ngoại của mình, mà người lại cứ coi con là cháu ngoại của mình”

Phong Khánh Lâm đứng tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc và bối rối.

Cừu Hành kìm nén sự tức giận của mình và nói: “Phong Lâm, tôi có thể đưa trước cho con những thứ mà người để lại cho con. Những thứ này sẽ đủ để con tồn tại trong giai đoạn đầu kinh doanh, tôi sẽ không giúp con đối phó với nhà họ Phong, nếu muốn ở trong Phong gia ấy, muốn có địa vị thì cứ tự mình làm đi. Trước kia là tôi sai, tôi có lỗi thì tôi xin lỗi, mọi chuyện dừng lại ở đây đi, tự mình làm cho tốt” Nói xong liền đứng dậy rời đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây.

Giải Dương đứng dậy đi theo, đi được hai bước rồi dừng lại, nhìn về phía cầu thang, quay lại nhìn Phong Thanh Lâm, nhỏ giọng nói: Hi vọng bệnh của anh thật sự là đột nhiên sốt cao, chứ không phải là anh cố ý không ngừng tính kế lừa cậu anh, bằng không thì anh; một người khỏe mạnh giả bộ ốm yếu trước mặt bệnh nhân nan y, anh không thấy bản thân mình ghê tởm à?

Phong Thanh Lâm đột nhiên tỉnh táo lại nhìn tại Giải Dương.

Giải Dương ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: Đừng tưởng rằng anh tính kế cậu anh thì Cừu Gia sẽ là của anh, Tôi hiện tại là bạn lữ hợp pháp của cậu anh. Đoán xem nếu anh ấy chết đi, Vinh Đỉnh sẽ rơi vào tay ai nào? nghĩ lại xem nào, nếu cậu của anh không còn nữa, người của Phong gia có bỏ qua cho anh như bây giờ không, hay gϊếŧ anh ngay lập tức! “



Giải Dương lúc lên xe thấy Cừu Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi xuống nói: “Anh đừng nóng giận, tôi giúp anh mắng rồi.”

Cừu Hành mở mắt.

“Tôi giúp anh giáo dục thằng cháu trai của anh rồi đấy, có khen thưởng gì tôi không nào?”

Cừu Hành sửng sốt, sau đó mỉm cười, biểu cảm nhẹ đi: “Nếu Thanh Lâm thông minh bằng một nửa của em ——”

Giải Dương nhân cơ hội đề nghị: “Vậy thì ly hôn đi, hiện tại tôi nhận anh làm cậu hẳn là còn kịp nhỉ.”

Lời nói của Cừu Hành đột nhiên ngừng lại lạnh lùng nhìn Giải Dương, anh đột nhiên nở nụ cười, cười đến thâm trầm: “Gần đây có phải tôi chiều em quá rồi đúng không, Chu Miểu, còn đang thất thần cái gì, lái xe về nhà!”