Chương 2: Anh có 30 vạn không?

Lục Trần thấy khó mà né tránh được Vương Tuyết, đành ngại ngùng đáp: "Con có có chút việc."

"Có việc? Còn việc gì quan trọng hơn Kỳ Kỳ chứ?" Vương Tuyết lạnh nhạt đáp.

Bà vừa bị bên Quân Duyệt từ chối, tâm trạng không được tốt, liền trút giận lên Lục Trần.

"Anh rể à, chị tôi vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc Kỳ Kỳ, anh lại chạy đến đây chơi, anh có còn là đàn ông không?" Cô em vợ Lâm Di Giai nhìn Lục Trần vẻ chán ghét.

Lục Trần lúc đó mới để ý thấy Lâm Di Giai, đi cùng Di Giai còn có một nam thanh niên nữa.

Thanh niên này tên là Hồ Hồng, là bạn đại học của Lâm Di Giai.

"Di Giai, đây chính là tên anh rể bất tài nhà cậu à? Chị cậu thật không có mắt, tên này nhìn có khác gì thằng nông dân không chứ." Hồ Hồng nhìn Lục Trần, ánh mắt lộ rõ vẻ chế nhạo. . Truyện Đoản Văn

Vương Tuyết vốn là Phó giám đốc Kinh doanh của Công ty Dược phẩm Hạ Khang, bà và tập đoàn Quân Duyệt có bàn chuyện làm ăn mấy lần nhưng đều không thành.

Hồ Hồng nói hắn ta có quen Tổng giám đốc Tập đoàn Quân Duyệt, liền dẫn Vương Tuyết đến gặp Tổng giám đốc bên đó, hi vọng sẽ giúp Vương Tuyết kí được hợp đồng.

Nhưng Tổng giám đốc bên đó lại không chịu nể mặt, làm hắn ta mất mặt một phen. Đúng lúc Lâm Di Giai và mẹ cô đang đay nghiến Lục Trần, hắn cũng nhảy vào góp vui.

"Lại chả thế, chị tôi có khiếm khuyết chỗ nào đâu mà sao lại đi gả cho cái loại người này, nhất là hắn lại còn chẳng có tí trách nhiệm nào." Lâm Di Giai mỉa mai.

"Đàn ông có thể tạm thời chưa có tiền, nhưng trách nhiệm thì nhất định phải có" Hồ Hồng cười nhạo.

Lục Trần nhìn 3 người, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng đi về phía tòa nhà Quân Duyệt.

"Cậu đi làm gì? Còn không mau về chăm Kỳ Kỳ đi?" Thấy Lục Trần đi vào trong, Vương Tuyết cau mày, kêu lên.

"Con đi tìm Lục Trung bàn chút chuyện" Lục Trần quay đầu lại đáp.

"Cái gì? Cậu đòi đi gặp Lục đại gia á? Muốn bị người ta đuổi như đuổi chó à?" Vương Tuyết nghe xong nhất thời tức giận, liền kéo Lục Trần lại.

Lục Trần chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ, đến lúc bị người ta xua đuổi, thì bà mẹ này mới là người bị mất mặt.

"Mẹ, mẹ bỏ tay ra, con tìm Lục Trung có việc thật mà." Bị Vương Tuyết kéo lại, Lục Trần nhíu mày.

"Anh làm tôi cười chết mất. Lục Trung là đại gia số một Du Châu này, một tên bảo vệ quèn như anh thì lấy tư cách đâu mà gặp ông ấy?" Lâm Di Giai cười nhạo.

"Không thể nói như vậy dược, chắc anh rể cậu nghĩ cùng họ Lục với nhau, biết đâu năm trăm năm trước có họ hàng với nhau cũng nên" Hồ Hồng hùa theo.

Lục Trần bắt đầu thấy nóng người, trong đầu nghĩ bọn họ hôm nay không biết ăn phải thuốc gì, hay đến tháng hết cả lượt? Dẫu sao, anh cũng không thể nổi nóng với Vương Tuyết, đành rút điện thoại ra gọi điện cho Lục Trung, bảo anh ta xuống dưới gặp.

Đúng vào lúc đó, một cô gái mặc đồng phục, dáng người thướt tha gợi cảm bước tới.

Thấy có gái xinh đến gần, Vương Tuyết liền bỏ Lục Trần ra, gương mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

"Là thư ký chuyên trách của Lục tổng." Lâm Di Giai nói.

"Có thể bọn họ đã nghĩ lại, nên tới đây gọi chúng ta quay lại bàn bạc, dì Tuyết, chúc mừng dì lần này đã nhận được hợp đồng lớn rồi." Hồ Hồng mắt sáng lên.

"Thật là đến mời chúng ta quay lại bàn bạc sao?" Vương Tuyết có chút không dám tin, nhưng mặt thì hiện rõ vẻ hưng phấn.

"Đương nhiên rồi, chỗ này chỉ có mỗi chúng ta, mà chúng ta lại vừa mới bàn chuyện với họ xong, chắc chắn là tới đây tìm chúng ta rồi." Hồ Hồng gật đầu quả quyết.

"Lúc trước bàn chuyện với giám đốc Vương không thành, thư ký chuyên trách của Lục tổng lại tới tìm chúng ta, chắc chắn là chính Lục tổng đã chấp thuận. Mẹ à, xem ra hợp đồng lần này của mẹ nắm chắc rồi." Lâm Di Giải cũng có chút kích động, nếu hợp đồng lần này kí kết thành công, mẹ của cô kiểu gì cũng được chia hơn 20 vạn.

Vương Tuyết nghĩ cũng đúng, thư ký của Lục tổng chắc chắn là tới tìm bọn họ, chứ ko thể nào đến vì cái tên bất tài Lục Trần kia được.

Nghĩ vậy, Vương Tuyết bèn tươi cười chạy lại đón.

"Xin chào, cô đến là...."

Còn chưa kịp dứt lời, nụ cười trên môi Vương Tuyết đã vụt tắt.

Cô thư ký xinh đẹp không thèm để ý, đi lướt qua bà và tới thẳng trước mặt Lục Trần.

Cô tươi cười hành lễ với Lục Trần, nhỏ nhẹ nói: "Lục thiếu gia, xin mời đi theo tôi."

Lục Trần khẽ gật đầu, mắt liếc nhìn sang Lâm Di Giai và Hồ Hồng, rồi đi theo cô thư ký xinh đẹp vào bên trong.

Để lại đám Vương Tuyết 3 người đừng ngây ra trong sự kinh ngạc.

.........................................

Lục Trần và Lục Trung bàn bạc một lúc, anh vẫn không muốn thừa kế gia sản. 10 năm trước do cha của anh là Lục Thiên Hành sơ suất, gián tiếp hại chết mẹ của anh, đến tận bây giờ anh vẫn không quên được, không thể nào tha thứ cho ông ấy được. Nhưng nếu anh không ký tên vào hợp đồng, thì Lục Trung nhất quyết không cho anh vay tiền, hoặc là anh phải gọi điện cho cha anh là Lục Thiên Hành.

Lục Trần thở dài, đành chấp nhận ký tên, sau đó để Lục Trung giúp anh tìm người hiến tủy phù hợp cho Kỳ Kỳ và đưa cho anh 30 vạn, anh cầm lấy số tiền và rời khỏi Quân Duyệt. Còn việc Lục Trung sẽ nói gì với bố anh, anh cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì chỉ cần anh không gọi điện cho bố anh, thì ông ấy cũng sẽ không bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Cho dù anh có chấp nhận quay về thừa kế, thì anh cũng không có ý định sẽ tha thứ cho Lục Thiên Hành.

Về đến bệnh viện, Lục Trần bất ngờ thấy Phạm Minh đã quay lại, không những thế, anh ta còn ngồi bên cạnh Lâm Di Quân, trò chuyện với cô con gái vừa mới tỉnh lại. Phạm Minh ngồi rất gần Lý Di Quân, hai người còn không ngừng cười nói.

Lục Trần chớp nhẹ mắt, bước vào phòng bệnh. Anh đang định thông báo đã lo được tiền, sau này không để Lâm Di Quân sống khổ nữa, thì thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô nhìn anh.

"Lục Trần, anh đi đâu thế? Ban nãy bệnh viện lại đòi đóng tiền thuốc, nếu không nhờ giám đốc Phạm giúp đỡ, thì Kỳ Kỳ đã bị đuổi ra viện rồi!" Thấy Lục Trần về, Lâm Di Quân tức giận xả cho anh một trận. Ánh mắt cô nhìn Lục Trần tràn đầy nỗi thất vọng.

Đến giờ phút này mà Lục Trần còn vì cái tôi đáng thương của mình mà tức giận bỏ ra ngoài, mặc kệ con mình không lo, cô trách bản thân sao ngày đó lại yêu phải người đàn ông này, đúng là mù quáng.

"Mẹ ơi, mẹ đừng mắng bố nữa, bố cũng rất vất vả mà" Thấy bố mẹ như sắp cãi nhau, Kỳ Kỳ thều thào nói.

Lục Trần vốn dĩ cũng có chút tức giận, nhưng nghe con gái nói vậy, sự tức giận trong ánh mắt anh cũng dần tan biến, lại gần nhẹ nhàng xoa đầu Kỳ Kỳ, cười và nói với con bé: "Kỳ Kỳ ngoan, bố không vất vả đâu, vài ngày nữa là bố sẽ tìm được người ghép tủy cho Kỳ Kỳ rồi, đến lúc đó, Tiểu Kỳ Kỳ của bố có thể khỏe mạnh xuất viện rồi."

"Bố ơi, bố nói có thật không?" Kỳ Kỳ háo hức hỏi.

"Thật, bố không lừa con đâu." Lục Trần gật đầu chắc chắn.

"Vậy tốt quá rồi, Kỳ Kỳ cuối cùng cũng được xuất viện rồi, mẹ ơi, mẹ xem, con đã bảo bố là người rất có bản lĩnh mà, mẹ thấy con nói đúng không?" Kỳ Kỳ vui vẻ cười nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Di Quân.

Lâm Di Quân cũng nở nụ cười, mặc dù biết Lục Trần đang dỗ cho con gái vui, nhưng cô cũng không thể làm con gái mất đi hi vọng. Chỉ là ánh mắt cô nhìn Lục Trần không có thiện cảm. Kỳ Kỳ rất thông minh, đợi qua vài ngày nữa mà Lục Trần không thực hiện được lời hứa của mình, Kỳ Kỳ sẽ rất thất vọng, đó chính là điều mà Lâm Di Quân không hề muốn nhìn thấy.

"Di Quân, em đừng để ý, có thể Lục Trần ra ngoài vay tiền không được, nên nói vậy để cho Kỳ Kỳ yên lòng thôi." Phạm Minh cố tình khích bác.

Lục Trần nghe vậy từ từ đứng lên, nhìn Phạm Minh bằng một ánh mắt sắc bén.

"Anh đừng lo, mặc dù anh không vay được tiền, nhưng tiền thuốc của Kỳ Kỳ tôi đã trả hộ hai người rồi, dẫu gì ban nãy Kỳ Kỳ cũng gọi tôi một tiếng chú rồi." Phạm Minh cười khẩy nhìn Lục Trần, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

"Lục Trần, anh làm sao thế? Nếu như ban nãy không phải nhờ giám đốc Phạm nộp cho chúng ta 30 vạn, tôi và Kỳ Kỳ đã bị người ta đuổi ra khỏi viện rồi, còn không mau xin lỗi giám đốc Phạm đi!" Thấy Lục Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm Minh, Lâm Di Giai cau mày trách móc.

"Dựa vào đâu mà anh phải xin lỗi anh ta? Chỉ là 30 vạn thôi mà, anh có." Lục Trần thản nhiên đáp.

"Anh có 30 vạn?" Phạm Mình cười lớn, trong mắt càng hiện rõ vẻ xem thường. Lâm Di Quân mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lục Trần thực sự rất khó chịu. Lục Trần chỉ là một tên bảo vệ quèn, hắn không tin có người dám cho anh vay ngần ấy tiền.