Chương 140: Mất Cả Chì Lẫn Chài

Người anh em Lục, đại ca Lục, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tôi đền hai mươi

triệu được không, tôi thật sự chỉ có thể đền hai mươi triệu thôi, thêm nữa thì

chỉ có thể tìm ông bố già nhà tôi thôi!” Trương Đạo Nhân khóc ròng, gặp một

tên điên như Lục Trần, hắn còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể nhân nhượng

cho xong chuyện.

Hắn ta đường đường là đại thiếu gia của Trương gia, tương lai chính

là người thừa kế Trương gia, giờ lại bị một tên nhóc không chút danh tiếng

nào ép đến nước này, danh tiếng tứ đại công tử này của hắn ta, sợ là phải

xóa tên hắn ta ra rồi.

“Anh cảm thấy tôi là người để ý mấy chục triệu sao?” Lục Trần cười

như không cười nhìn Trương Đạo Nhân.

Mẹ nó chứ nếu như để ý mấy chục triệu thì còn ủng hộ cho phía cảnh

sát năm mươi triệu sao?

Mọi người đều rất tán đồng với lời nói của Lục Trần.

Dẫu sao đây cũng là một tên điên, nói không vừa ý là ủng hộ năm

mươi triệu cho phía cảnh sát.

“Lục Trần, anh quá ức hϊế͙p͙ người khác rồi!” Trương Đạo Nhân không

nhịn được tức giận.

Hết lần này đến lần khác bị Lục Trần đùa cợt như con khỉ, hắn ta làm

sao có thể nhịn được, bộ dạng giống như muốn sống chết với Lục Trần.

“Trương thiếu gia, anh không còn nhiều thời gian nữa đâu, đợi Hứa

cục trưởng gửi tài khoản cho tôi, anh sẽ không có cơ hội xoay chuyển cục

diện nữa đâu.” Nhìn thấy Trương Đạo Nhân tức giận, Lục Trần tốt bụng nhắc

nhở hắn.

Trương Đạo Nhân vừa rồi còn muốn liều mạng với Lục Trần nghe

xong lập tức rụt cổ lại, cảnh sát mà đến thì đám người bọn hắn thật sự hoàn

toàn không có cơ hội nữa.

Trương Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh gọi điện cho

cha mình.

Chuyện này hoàn toàn đã vượt qua phạm vi kiểm soát của hắn ta,

nhất định định phải để cha hắn ta ra mặt.

“Bố, bãi tắm Ánh Trăng xảy ra chuyện rồi.” Điện thoại của Trương Đạo

Nhân và cha vừa kết nối, hắn đã đi thẳng vào chủ đề.

“Xảy ra chuyện gì?” Trương Hưng Quyền hỏi

“Bố còn nhớ cái tên Lục Trần ở trong bữa tiệc Tả gia tối hôm kia

không, chính là tên nhãi mà Tạ Vĩ Hào đích thân mời rượu ấy.” Trương Đạo

Nhân nói.

“Con nói tiếp đi” Trương Hưng Quyền nói.

“Đàn em của con cho mẹ vợ của tên đó vay nặng lãi, hôm nay nó đến

trả tiền thay cho mẹ vợ, có thể vì thấy lãi suất quá cao cho nên giở trò bắt con

phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho nó.” Trương Đạo Nhân cẩn thận dè

dặt nói, trước mặt cha mình hắn hoàn toàn không dám nói dối.

“Con đã biết nó và Tạ Vĩ Hào quen biết, con đền cho nó không phải là

xong rồi sao? Có chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, con làm cha

thất vọng quá.” Trương Hưng Quyền tức giận nói.

“Không phải, nó đòi năm mươi triệu, rõ ràng là bắt chẹt, mẹ vợ nó chỉ

vay có một triệu, tổng cổng trả có một triệu hai trăm ngàn thôi.” Trương Đạo

Nhân giải thích.

“Cái gì? Năm mươi triệu? Tên nhóc này ác độc vậy, nó có nuốt trôi

được tiền của Trương gia ta không?” Trương Hưng Quyền cũng tức giận, đây

rõ ràng là ngang nhiên tát vào mặt Trương gia của ông ta.

“Phải, con cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghĩ đến nó và Tạ Vĩ Hào

quen biết nhau, con đã đồng ý đền cho nó hai mươi triệu, nhưng tên nhãi đó

không chịu, quan trọng nhất là vừa rồi nó còn gọi điện cho Hứa cục trưởng

Hứa Tả Quân, muốn quyên góp cho cục cảnh sát năm mươi triệu, rồi bảo cục

cảnh sát đến kiểm tra niêm phong bãi tắm của chúng ta.” Trương Đao Nhân

khóc than nói.

“Mẹ nó.” Trương Hưng Quyền nóng nảy mắng, im lặng khoảng hai

phút, ông ta hít sâu một hơi, nói: “Đưa năm mươi triệu cho nó, để nó rút

khoản quyên góp bên cục cảnh sát, càng không thể để cho phía cảnh sát điều

tra.

Đưa cho Lục Trần năm mươi triệu mặc dù như tát một cái vào mặt

ông ta, nhưng còn tốt hơn việc bãi tắm xảy ra chuyện.

Dù sao bãi tắm này có liên quan đến việc riêng tư của rất nhiều ông

lớn, làm không tốt, quan hệ mấy năm nay của Trương gia ông vất vả thiết lập

đều mất hết trong chốc lát.

“Được, con biết rồi, đợi chút con gửi tài khoản của nó cho bố.” Trương

Đao Nhân nói xong liền cúp điện thoại, đi về phía Lục Trần.

“Anh Lục, năm mươi triệu này tôi sẽ trả, anh cho tôi tài khoản của

anh.” Trương Đạo Nhân kìm nén cơn giận muốn gϊếŧ người nói.

“Vậy là tốt rồi.” Lục Trần cười vỗ vai Trương Đạo Nhân sau đó đưa số

thẻ của mình cho hắn.

Nhưng Trương Đạo Nhân cho rằng như vậy là xong rồi sao?

Ha ha, chuyện vui vẫn ở phía sau.

Biểu cảm trên mặt Trương Đạo Nhân vô cùng vui mắt, chỉ biết cắn

răng gửi số thẻ của Lục Trần cho cha già.

“Anh Lục, cha tôi sẽ lập tức chuyển tiền, anh có phải……….” Trương

Đạo Nhân muốn Lục Trần ngăn phía cảnh sát điều tra.

“Không vội, tôi nhận được tiền rồi nói tiếp.” Lục Trần cười nhạt nói.

Trương Đạo Nhân không nói gì nữa, trong lòng mong cha mình nhanh

chóng một chút, đừng để lỡ thời gian, đến lúc đó thì đúng là mất cả chỉ lẫn

chài.

Không thể không nói cha già của Trương Đạo Nhân rất khẩn trương,

khoảng hai mươi phút sau đã chuyển tiền sang cho Lục Trần.

“Được rồi, nhận được tiền rồi, đi thôi.” Lục Trần đọc qua tin nhắn, sau

đó đứng dậy.

“Anh Lục, chuyện đó………..” Trương Đạo Nhân không thể để Lục

Trần đi, nếu như Lục Trần cứ đi như vậy, bãi tắm của hắn bị điều tra niêm

phong thì hắn tìm ai mà khóc đây.

“Cái đó, thật sự xin lỗi, anh xem, lúc anh gọi điện cho bố anh, tôi đã

chuyển năm mươi triệu vào tài khoản của cục cảnh sát rồi.”

Lục Trần vừa nói vừa mở lịch sử chuyển khoản trước đó của mình

cho Trương Đạo Nhân xem.

Trương Đạo Nhân lại gần nhìn lịch sử chuyển khoản của Lục Trần,

mặt trắng bệch, như rơi xuống vực sâu.

“Thật sự xin lỗi, nếu như anh sớm đồng ý yêu cầu của tôi thì tốt rồi,”

Lục Trần tiếc nuối xòe tay nói, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi bãi tắm.

Trương Đạo Nhân tức giận, hắn há hốc miệng, cho đến khi Lục Trần

đi vào thang máy, cuối cùng mới lớn tiếng chửi.

“Lục Trần, tổ sư mày, con mẹ nó tao với mày chưa xong đâu!”

Đúng là mất cả chì lẫn chài

Năm mươi triệu cho không Lục Trần thì không nói, bãi tắm của hắn

còn đối mặt với nguy hiểm bị điều tra niêm phong.

Hắn tức!

Mẹ nó đúng là chó chết không phải người!

Làm người sao có thể ác độc như vậy, một chút cơ hội để xoay

chuyển cũng không cho!

Mấy đàn em đều trợn tròn mắt.

Mẹ nó, thật sự một chút đất trống cũng không để lại cho bọn chúng

mà.

“Trương, Trương thiếu gia………..” Vương Báo cẩn thận dè dặt gọi,

hiện tại hắn rất hối hận, sớm biết Lục Trần mạnh như vậy, sớm biết Lục Trần

là tên điên cuồng thủ đoạn độc ác như vậy, hắn nào dám đắc tội Lục Trần.

Trong lòng hắn biết rõ, chủ yếu là do lúc đó lòng tham quá lớn, muốn

lừa một trăm triệu của Lục Trần, vì thế nên không trả giấy vay nợ cho Lục

Trần, mới khiến anh tức giận.

Hơn nữa, hiện tại hắn cũng đã hiểu, trước đó khi Trương thiếu gia

chưa xuất hiện, Lục Trần chỉ đòi mười triệu, Trương thiếu gia vừa xuất hiện,

tên nhóc đó tăng điều kiện đòi năm mươi triệu.

Lục Trần này vốn đã có thù với Trương thiếu gia mà.

Nhưng hắn cảm thấy họa này có thể là hắn phải gánh.

“Trương cái mẹ mày, ông đây đánh chết tên chó chết mày.” Vương

Báo không mở miệng còn được, vừa mở miệng, Trương Đạo Nhân không

nhịn nổi nữa, nhảy vào đấm đá Vương Báo một trận.

Vương Báo ôm đầu ngồi xuống không ngừng xin tha, mấy đàn em

khác im như ve ngủ đông, không dám thở lớn.

Sở Kiều Chí cũng nghĩ mà sợ hãi vô cùng, tối hôm kia cậu ta còn

châm biếm tên nhóc kia một trận, nhỡ may hôm nào đó anh tìm đến tính sổ thì

phải làm sao?

Đến Trương Đạo Nhân còn bị anh xem như khỉ xiếc đùa giỡn quay

vòng vòng, bản thân làm sao có thể là đối thủ của anh chứ!

Mặc dù đánh Vương Báo một trận nhưng trong lòng Trương Đạo

Nhân vẫn đang rỉ máu.

“Mẹ nó, chúng mày ngây ra đấy làm gì? Còn không nhanh tống sạch

mấy đứa tiếp viên đi cho ông!” Trương Đạo Nhân tức giận trừng mắt

Hắn cho rằng, hôm nay khả năng cảnh sát sẽ tấn công đột ngột rất

cao, cho dù thế nào, đầu tiên phải dọn sạch đống tiếp viên kỹ nữ đi, những

chứng cứ trước kia cũng phải tiêu hủy.

Nếu không bãi tắm Ánh Trăng của hắn tháng này coi như xong.

Quan trọng nhất là lộ ra việc riêng tư của mấy ông lớn, tất cả mạng

lưới quan hệ của Trương gia hắn trong một đêm đều đi toi.

Không có quan hệ với các nơi, Trương gia hắn sao có thể đứng trong

tứ đại gia tộc chứ, nhất định sẽ bị gia tộc khác chèn ép.

Nhưng đám Vương Báo còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một

đám cảnh sát lao lên.

Trương Đạo nhân tâm trạng hồi hộp, hai chân mềm nhũn, thậm chí

còn nghĩ chết quách đi cho xong.