Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Bố Siêu Phàm

Chương 139: Tiêu Tiền Như Nước

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trương thiếu gia, rốt cuộc thằng nhãi này là ai? Tại sao đến cả anh cũng

làm gì được hắn vậy?”

Đám người Vương Báo thấy đến cả Trương Đạo Nhân cũng chịu thua,

trong lòng không khỏi tò mò về thân phận thật sự của Lục Trần.

Trương Đạo Nhân chính là đại thiếu gia của Trương gia, mà Trương gia lại

là một trong bốn gia tộc lớn nổi tiếng lâu đời ở Du Châu.

Ngược lại, Sở Kiều Chí càng thêm bối rối, không phải nói anh ấy chỉ là

ông chủ của một cái siêu thị thôi sao? Trương Đạo Nhân còn chuẩn bị đến

siêu thị của anh ấy để làm một vài việc bẩn thỉu gì đó mà?

“Anh cảm thấy anh có tư cách kết bạn với tôi sao?” Lục Trần hài hước

nhìn Trương Đạo Nhân, sau đó hai mắt sáng lên: “Nhưng mà anh có rất nhiều

tiền, tôi cũng không thể không cho anh chút thể diện, đúng không? Như thế

này đi, anh chuyển cho tôi năm mươi triệu tiền bồi thường tổn thất tinh thần,

tôi lập tức nhận anh làm bạn.”

“Người anh em Lục thật biết nói đùa, ha ha.” Trương Đạo Nhân ha hả

cười gượng, trong lòng thì thầm chửi, năm mươi triệu tiền bồi thường thiệt hại

tinh thần? Mẹ nó, hắn ta chỉ cần mười triệu là có thể mua được cái đầu chó

của tên này rồi.

“Thế nào, anh thấy năm mươi triệu quá nhiều? Chắc anh cũng biết rõ, chỉ

dựa vào việc tối hôm đó tôi được Tạ Vĩ Hào và các ông lớn đích thân mời

rượu, giá trị con người của tôi ít nhất cũng phải năm trăm triệu. Hiện tại anh

muốn kết giao bạn bè với tôi, phí bồi thường thiệt hại tinh thần là năm mươi

triệu, thật sự không hề cao.” Lục Trần nghiêm trang nói.

Tạ Vĩ Hào đích thân mời rượu anh ta?

Trời đựu, thật hay giả?

Thân phận thật sự của thằng nhãi này trâu bò thế sao?

Đám người Vương Báo nghe xong, tim cũng co rút lại, nếu những lời

thằng nhãi này nói là thật thì hôm nay bọn họ chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

“Người anh em Lục, đây không phải vấn đề về tiền, hơn nữa người có

thân phận như anh cũng không thiếu chút tiền này đúng không?” Trương Đạo

Nhân chịu đựng bực bội trong lòng, cười gượng nói.

“Không, không, không, có vẻ là anh không hiểu biết gì về tôi rồi, tôi chỉ là

một người thô tục tầm thường, không yêu người đẹp chỉ yêu tiền tài. Như thế

này đi, xét thấy sự chân thành của anh nên tôi cho anh thiếu một chút, đưa tôi

bốn mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn thôi, chúng ta đều là

người cần thể diện, không thể tiếp tục mặc cả được nữa đâu.” Lục Trần xua

xua tay, bày ra vẻ yêu tiền như mạng.

Thật ra là anh muốn tống tiền Trương Đạo Nhân.

Buổi tối hôm đó không phải Trương Đạo Nhân muốn đến siêu thị kiếm

chuyện sao, hơn nữa anh có cảm giác, sau chuyện này Trương Đạo Nhân sẽ

không thể chịu đựng được nữa mà đi kiếm chuyện với siêu thị của anh.

Một khi đã như vậy thì cứ tống tiền hắn ta trước đã, chờ đến khi hắn ta

đến kiếm chuyện xong lại tống tiền thêm lần nữa, hoặc là, gây một chút

chuyện phiền toái cho Trương gia, xem về sau hắn ta còn dám đến siêu thị

kiếm chuyện không.

Lục Trần vừa nói xong, đám người Trương Đạo Nhân trợn tròn mắt.

Chỉ bớt đi một tệ?

Sỉ nhục!

Đây thật sự là sỉ nhục!

Trong lòng Trương Đạo Nhân đã bực bội đến nỗi muốn hộc máu.

Nhưng hắn ta không dám đối đầu trực diện với anh.

Năm mươi triệu không phải là con số nhỏ, tuy hắn ta là người thừa kế của

Trương gia, nhưng đâu phải mình hắn, Trương gia con cháu đầy đàn, mấy

người anh em của hắn ta không tên nào giỏi tiết kiệm, tuy hắn ta có nắm giữ

một phần cơ nghiệp của gia tộc, nhưng số tiền mà hắn có thể lấy ra không

vượt quá hai mươi triệu.

Nếu là mười triệu thì hắn ta còn có thể cắn răng lấy ra.

Năm mươi triệu?

Trừ phi là cha hắn ta gật đầu, còn không, chỉ có thể tìm người khác vay

tiền.

Quan trong nhất chính là khi hắn ta xảy ra chuyện, mấy người anh em kia

của hắn ta chỉ đến xem kịch vui, làm gì có ai chịu cho hắn ta mượn tiền?

“Người anh em Lục, anh đừng có mà ép người quá đáng.” Tuy rằng

Trương Đạo Nhân cảm thấy sự sỉ nhục này rất lớn nhưng hắn ta vẫn phải cố

gắng đè nén sự tức giận trong lòng.

“Được rồi, nếu anh không muốn làm bạn bè với tôi thì tôi cũng không ép

buộc anh.” Nụ cười trên mặt Lục Trần chưa từng thay đổi.

Trương Đạo Nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đang định khách sáo vài

câu thì thấy Lục Trần lấy điện thoại ra gọi điện.

“Ông Hứa, đang bận việc gì à?” Tất nhiên là Lục Trần đang gọi điện cho

Hứa cục trưởng, Hứa Tả Quân.

“À, hóa ra là cậu Lục, tôi vừa mới xuống nhà ăn cơm, cậu đã ăn cơm

chưa, nếu chưa ăn thì đến nhà ăn ở cục, tôi mời cậu.” Hứa Tả Quân cười nói.

“Được, hôm nào đó tôi sẽ đến tìm ông, bây giờ tôi có một vài vấn đề muốn

thương lượng với ông, ông có thể dành ra một vài phút để nghe không?” Lục

Trần cũng cười nói.

“Tất nhiên được rồi, cậu nói đi.” Hứa Tả Quân trả lời.

“Là như vầy, tôi phát hiện trang bị của cảnh sát Du Châu chúng ta có vẻ

không được tốt, ông đưa cho tôi số tài khoản trong cục của các ông, tôi quyên

góp năm mươi triệu giúp các đồng chí cảnh sát Du Châu chúng ta đổi mới

một ít trang bị, miễn cho một vài con sâu làm rầu nồi canh ảnh hưởng đến bộ

mặt thành phố Du Châu chúng ta. Đúng rồi, tôi còn thấy bãi tắm Ánh Trăng

chướng khí mù mịt, bốn phía xung quanh đều làm phục vụ mại ɖâʍ, cũng

mong mọi người dành một chút thời gian rửa sạch nơi này.” Lục Trần nói.

Bãi tắm Ánh Trăng chính là bãi tắm của Trương Đạo Nhân.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Tả Quân nghe Lục Trần nói xong giật nảy mình.

Tất nhiên là ông ta biết rõ ràng về tình hình của bãi tắm Ánh Trăng, có rất

nhiều ông lớn đến nơi đó, ngay cả ông ta cũng đã đến vài lần.

Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tả Quân hơi run, ông ta ngẫm lại ý tứ

trong lời nói của Lục Trần, không biết Lục Trần muốn làm lớn chuyện này, hay

chỉ muốn gây chút phiền toái cho Trương gia.

Nếu Lục Trần muốn làm lớn chuyện này, ông ta tuyệt đối tin tưởng Lục

Trần chắc chắn sẽ nói với Tạ Vĩ Hào, như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người

phải về vườn.

Nếu Lục Trần chỉ muốn gây một chút phiền toái cho Trương gia, như thế,

có thể bảo vệ được các ông lớn có liên quan và chính ông.

Đám người Trương Đạo Nhân nghe Lục Trần muốn đưa bãi tắm của bọn

họ báo lên cục, cả bọn lập tức run lên.

Đại ca, anh là anh ruột của tôi!

Anh có thể chơi như thế này sao?

Anh có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?

Không phải anh rất quan tâm đến tiền sao? Tại sao lại phải dùng năm

mươi triệu đến hại công ty tôi?

Đây là anh đang gϊếŧ địch 800 tự tổn 1000 đó!

Đại ca à, anh chưa từng đọc qua binh pháp sao? Anh đánh nhau theo

cách này sao?

Một đám đàn em ngây ra như phỗng, cuối cùng, hôm nay bọn họ cũng biết

được cái gì gọi là tiêu tiền như nước.

Sắc mặt Trương Đạo Nhân so với khóc còn khó coi hơn.

Có đánh chết hắn ta cũng không nghĩ tới Lục Trần lại làm như vậy.

Hắn ta dùng ʍôиɠ cũng có thể nghĩ được hậu quả của việc quyên góp

năm mươi triệu cho cục cảnh sát, mấy con sâu làm rầu nồi canh trong miệng

Lục Trần chính là anh ta với mấy đứa đàn em.

Nhưng càng khốn hơn nữa chính là thằng ranh này chỉ đích danh bãi tắm

của hắn ta ngay trước mặt hắn ta.

Đây là muốn đẩy nhanh điều tra.

Đối với cục cảnh sát mà nói, Lục Trần, người quyên góp năm mươi triệu

quan trọng hay mấy con sâu làm rầu nồi canh là bọn họ quan trọng, hắn ta

dùng ʍôиɠ cũng nghĩ được.

Quan trọng hơn nữa, Lục Trần gọi cuộc điện thoại này, cho dù Hứa Tả

Quân muốn giúp Trương gia cũng không dám giúp.

Buổi tối hôm đó mọi người đều tận mắt nhìn thấy Tạ Vĩ Hào chẳng những

mời rượu Lục Trần, còn cùng anh xưng anh gọi em, mối quan hệ này phải sắt

đá thế nào mới khiến cho ông lớn như Tạ Vĩ Hào xưng anh gọi em với anh

ấy?

Sở Kiều Chí trợn to hai mắt, còn khoa trương dùng tay bịt miệng, lúc trước

Lục Trần muốn đòi Trương Đạo Nhân năm mươi triệu tiền bồi thường phí tổn

hại tinh thần anh ta đã không thể tin được rồi.

Bây giờ vì muốn chơi bãi tắm của Trương Đạo Nhân anh ta còn trực tiếp

quyên góp cho cục cảnh sát năm mươi triệu, để cục cảnh sát ra tay.

Đây không chỉ là vung tiền, mà còn rất điên rồ.

Anh ta cảm thấy mình theo không kịp.

Thằng ranh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao trước đây

chưa từng nghe thấy ở Du Châu có nhân vật trâu bò như vậy!

Trong khi bên này mọi người đang trợn mắt há mồm thì bên kia Hứa Tả

Quân đã đưa ra quyết định.

Việc này ông ta thật sự không thể không làm theo ý của Lục Trần, bằng

không đắc tội Lục Trần, ông ta sẽ chọc đến Tạ Vĩ Hào, như vậy, thực sự sẽ

rơi vào cục diện không thể cứu vớt.

“Cậu Lục, xin cậu yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ra

tay và đi làm ngay lập tức, còn về vấn đề quyên góp, nếu cậu thật sự muốn

quyên góp, tôi sẽ bảo bên tài vụ gửi số tài khoản cho cậu.” Hứa Tả Quân suy

nghĩ kỹ rồi quả quyết nói.

Bởi vì toàn bộ đại sảnh đang lặng ngắt như tờ cho nên những lời Hứa Tả

Quân nói, Trương Đạo Nhân ở gần Lục Trần nhất đều nghe rõ ràng rành

mạch.

Nghe được thái độ của Hứa Tả Quân, đầu Trương Đạo Nhân ong lên một

tiếng, suýt nữa đứng không vững.
« Chương TrướcChương Tiếp »