Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng gật đầu, mặc dù bây giờ chỉ mới hơn chín giờ, nhưng lúc này, đã là thời gian Long Tiểu Tịch đi ngủ, thời gian ngủ của trẻ nhỏ phải nhiều hơn thời gian ngủ của người lớn rất nhiều.
Khi trở về phòng, anh phát hiện Long Tiểu Tịch còn đang đọc sách. Trong lòng anh vô cùng kỳ lạ, trẻ con bằng tuổi đều thích truyện tranh và phim hoạt hình, nhưng Long Tiểu Tịch chưa bao giờ đọc truyện tranh, cũng không thích xem phim hoạt hình.
"Con có hứng thú với những thứ này sao?"
Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời, nếu như nói chuyện này ra, có thể không ai tin một đứa trẻ 5- 6 tuổi sẽ thích những thứ như vậy.
"Cũng tạm được, xem lung tung thôi”.
Long Tiểu Tịch buông sách xuống nói nói.
"Con muốn đi tìm chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch ném cuốn sách xuống sau đó nói.
"Cả ngày con cứ quấn quít lấy chị Tuyết Cầm nhà người ta, người ta không chê con sao?"
Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời.
"Không có đâu. Con thích ngủ với chị Tuyết Cầm, vòng tay của chị Tuyết Cầm thật mềm, thật ấm, cũng rất thoải mái”.
Long Tiểu Tịch phản bác nói.
"Vậy sao?"
Long Thiên Tiếu có chút ngạc nhiên.
"Đó là đương nhiên. Không tin bố cũng có thể thử xem, con giúp bố hỏi chị Tuyết Cầm xem chị ấy có chịu để bố nằm trong vòng tay của chị ấy không”.
Long Tiểu Tịch vô cùng khẳng định nói.
"Khụ khụ… Hay là thôi đi!"
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, đây xem như thao tác gì.
"Vậy con đi đây, chúc bố ngủ ngon!"
Long Tiểu Tịch đi tới cửa, sau khi chúc Long Thiên Tiếu ngủ ngon, còn giúp Long Thiên Tiếu tắt đèn, xỏ đôi dép lê nhỏ rồi đi về phía phòng của Cố Tuyết Cầm. Chỉ là sau khi Long Tiểu Tịch rời đi không lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Tuyết Cầm phải không? Vào đi!"
Long Thiên Tiếu hỏi, trong ngôi nhà này, sẽ không có người nào thăm căn phòng của anh ngoài Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch.
"Là tôi, bố của Tuyết Cầm!"
Bên ngoài truyền tới giọng nói của Cố Vân Sơn.
"Ồ…"
Long Thiên Tiếu hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn, đã trễ thế này, Cố Vân Sơn tới tìm mình có chuyện gì? Mặc dù nghĩ như vậy, anh vẫn bật đèn, mở cửa.
"Bố, bố tìm con có chuyện gì sao?"
Long Thiên Tiếu hỏi.
"Tôi vào trong ngồi một lúc, nói chuyện với cậu vài chuyện”.
Khuôn mặt Cố Vân Sơn tràn đầy tâm sự.
"Được”.
Long Thiên Tiếu nói, thực ra chỗ này cũng không có chỗ để ngồi, chỉ có hai cái ghế dựa, Long Tiểu Tịch ngủ trong xe đẩy, Long Thiên Tiếu thì trải nệm ngủ trên đất.
"À, Thiên Tiếu à, cậu cũng biết mẹ Tuyết Cầm rồi đấy, ăn uống xong liền cứ ở đó làm loạn”.
Cố Vân Sơn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, mày nhíu chặt, có phần bất lực.
"Vâng. Bố có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Long Thiên Tiếu cũng nhìn ra Cố Vân Sơn nhất định là có chuyện gì muốn nói, nên anh nói ra trước.
"Cậu xem cậu có thể nhường chiếc xe kia cho bà ấy hay không, bà ấy ồn ào với tôi cả buổi tối, tôi cũng hết cách rồi”.
Cố Vân Sơn hạ quyết tâm, vứt bỏ thể diện rồi nói ra.
"Chuyện này… chuyện này bố phải hỏi Tuyết Cầm, Tuyết Cầm đồng ý, con sẽ đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, sau khi cân nhắc một hồi rồi mới nói. Cũng không phải anh luyến tiếc chiếc xe này, chiếc xe này đối với anh mà nói cũng chẳng phải là cái gì, thứ anh để ý chính là Vương Mỹ, anh hoàn toàn không có chút tình cảm gì với Vương Mỹ, nếu không phải vì Cố Tuyết Cầm thì anh đã cãi nhau ẫm ĩ với Vương Mỹ từ lâu rồi.
"Bố, trễ như vậy sao bố còn không ngủ mà chạy tới đây làm gì?"
Đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm xuất hiện ở cửa, còn đang ôm Long Tiểu Tịch trong tay.
"Tuyết Cầm đến rồi, bố hỏi cô ấy là được”.
Long Thiên Tiếu nói, mặc dù điều này có nghĩa đặt hết trách nhiệm lên người Tuyết Cầm, nhưng anh không thể không làm vậy, anh chỉ sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì Cố Tuyết Cầm mà thôi.
"Hỏi cái gì?"
Cố Tuyết Cầm bước vào rồi hỏi.
"Còn không phải bởi vì mẹ con, mẹ con muốn có chiếc xe này? Con xem có thể nhường bà ấy không, Thiên Tiếu nói rồi, chuyện này do con làm chủ”.
Cố Vân Sơn nói với vẻ mặt khó xử.
"Không được, chiếc xe này không phải của con, là bố đứa nhỏ mua. Thời tiết ngày thu đông, đứa nhỏ đến trường dễ bị trúng gió, mua chiếc xe này cũng chính là vì điều này”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng kiên quyết nói.
"Chuyện này bố cũng hiểu, chính bố cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không phải con không biết mẹ con là người như thế nào. Thiên Tiếu à, Tuyết Cầm đối xử với bố con hai người như thế nào, trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ. Tuy rằng nó không bắt đứa nhỏ gọi là mẹ, nhưng cũng chăm sóc đứa nhỏ như con của mình. Tuyết Cầm nhà tôi cũng không đối xử tệ bạc với cậu chứ?"
Cố Vân Sơn không có cách nào khác, chỉ có thể nói như thế.
"Bố, đây là hai chuyện khác nhau”.
Cố Tuyết Cầm không biết nói sao.
"Bố cũng hiểu rõ, bố cũng biết như vậy, nhưng bố cũng rất khó khăn”.
Cố Vân Sơn vẫn nói như thế.
"Bố, bố…”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Được rồi, chiếc xe này đưa cho bà ta đi! Đứa nhỏ còn phải ngủ, không thể trễ nải việc học hành, làm việc”.
Long Thiên Tiếu không muốn lằng nhằng nữa, vì vậy chỉ có thể nói như vậy.
"Được, vậy quyết thế nhé”.
Cố Vân Sơn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, với ông ta mà nói, không phải bởi vì lấy được xe, mà là bởi vì cuối cùng thì ông ta có thể giải thoát rồi, rốt cục không còn bị Vương Mỹ tra tấn.
"Không có chuyện gì thì bố đi trước đây”.
Cố Vân Sơn nói, giống như sợ Long Thiên Tiếu sẽ đổi ý, vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Vân Sơn, Cố Tuyết Cầm không còn lời gì có thể nói nữa.
"Tôi nói với mẹ tôi”.
Cố Tuyết Cầm nói.
Cố Vân Sơn hạ quyết tâm, vứt bỏ thể diện rồi nói ra.
"Chuyện này… chuyện này bố phải hỏi Tuyết Cầm, Tuyết Cầm đồng ý, con sẽ đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, sau khi cân nhắc một hồi rồi mới nói. Cũng không phải anh luyến tiếc chiếc xe này, chiếc xe này đối với anh mà nói cũng chẳng phải là cái gì, thứ anh để ý chính là Vương Mỹ, anh hoàn toàn không có chút tình cảm gì với Vương Mỹ, nếu không phải vì Cố Tuyết Cầm thì anh đã cãi nhau ẫm ĩ với Vương Mỹ từ lâu rồi.
"Bố, trễ như vậy sao bố còn không ngủ mà chạy tới đây làm gì?"
Đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm xuất hiện ở cửa, còn đang ôm Long Tiểu Tịch trong tay.
"Tuyết Cầm đến rồi, bố hỏi cô ấy là được”.
Long Thiên Tiếu nói, mặc dù điều này có nghĩa đặt hết trách nhiệm lên người Tuyết Cầm, nhưng anh không thể không làm vậy, anh chỉ sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì Cố Tuyết Cầm mà thôi.
"Hỏi cái gì?"
Cố Tuyết Cầm bước vào rồi hỏi.
"Còn không phải bởi vì mẹ con, mẹ con muốn có chiếc xe này? Con xem có thể nhường bà ấy không, Thiên Tiếu nói rồi, chuyện này do con làm chủ”.
Cố Vân Sơn nói với vẻ mặt khó xử.
"Không được, chiếc xe này không phải của con, là bố đứa nhỏ mua. Thời tiết ngày thu đông, đứa nhỏ đến trường dễ bị trúng gió, mua chiếc xe này cũng chính là vì điều này”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng kiên quyết nói.
"Chuyện này bố cũng hiểu, chính bố cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không phải con không biết mẹ con là người như thế nào. Thiên Tiếu à, Tuyết Cầm đối xử với bố con hai người như thế nào, trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ. Tuy rằng nó không bắt đứa nhỏ gọi là mẹ, nhưng cũng chăm sóc đứa nhỏ như con của mình. Tuyết Cầm nhà tôi cũng không đối xử tệ bạc với cậu chứ?"
Cố Vân Sơn không có cách nào khác, chỉ có thể nói như thế.
"Bố, đây là hai chuyện khác nhau”.
Cố Tuyết Cầm không biết nói sao.
"Bố cũng hiểu rõ, bố cũng biết như vậy, nhưng bố cũng rất khó khăn”.
Cố Vân Sơn vẫn nói như thế.
"Bố, bố…”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Được rồi, chiếc xe này đưa cho bà ta đi! Đứa nhỏ còn phải ngủ, không thể trễ nải việc học hành, làm việc”.
Long Thiên Tiếu không muốn lằng nhằng nữa, vì vậy chỉ có thể nói như vậy.
"Được, vậy quyết thế nhé”.
Cố Vân Sơn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, với ông ta mà nói, không phải bởi vì lấy được xe, mà là bởi vì cuối cùng thì ông ta có thể giải thoát rồi, rốt cục không còn bị Vương Mỹ tra tấn.
"Không có chuyện gì thì bố đi trước đây”.
Cố Vân Sơn nói, giống như sợ Long Thiên Tiếu sẽ đổi ý, vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Vân Sơn, Cố Tuyết Cầm không còn lời gì có thể nói nữa.
"Tôi nói với mẹ tôi”.
Cố Tuyết Cầm nói.
"Bỏ đi. Chúng ta lại mua chiếc xe khác là được rồi”.
Long Thiên Tiếu ngăn Cố Tuyết Cầm lại rồi nói.
"Mua một chiếc xe nhiều tiền như vậy, giờ lại mua một chiếc nữa, anh nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu đúng không?"
Cố Tuyết Cầm tức giận nói.
"Mua chiếc nào rẻ chút là được, dù sao cũng chỉ là phương tiện đi lại, chiếc rẻ quá mẹ cô lại coi thường”.
Long Thiên Tiếu cười nói. Long Thiên Tiếu đã nói vậy rồi, Cố Tuyết Cầm cũng không nói gì thêm, sau khi cô thay bộ đồ khác cho Long Tiểu Tịch liền đưa Long Tiểu Tịch trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, như thường lệ, Long Thiên Tiếu dậy sớm làm bữa sáng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Long Thiên Tiếu lại kéo xe đạp điện ra. Chiếc xe đạp điện này vốn dĩ đã bị ném ra ngoài khách sạn, nhưng Trần Hướng Thiên làm việc vô cùng chu đáo, buổi chiều ngày hôm qua đã cho người mang xe đạp điện về.
Cũng may Trần Hướng Thiên làm việc có hiệu quả, nếu không hôm nay anh cũng không biết làm sao đi làm đi học nữa.
Long Thiên Tiếu lái chiếc xe đạp điện, anh đưa Long Tiểu Tịch đến nhà trẻ trước, sau đó đưa Cố Tuyết Cầm đến Cố thị làm việc, rồi anh mới đến Tập đoàn Long Đằng.
Toàn bộ nhân viên tập đoàn Long Đằng về cơ bản không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, chẳng qua trong lòng có chút tò mò tại sao tập đoàn bỗng nhiên cho nghỉ nửa ngày.
Sau khi anh bước vào tập đoàn Long Đằng liền bấm thẻ. Mặc dù ở tập đoàn Long Đằng, anh có vị trí vô cùng đặc biệt, nhưng anh không muốn mình trông khác biệt với những người khác.
Sau khi bấm thẻ xong, anh liền rời khỏi tập đoàn Long Đằng. Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa liền gặp Tần Tiểu Manh.
"Này, ông chú kỳ lạ, đang thời gian làm việc mà chú đi đâu đấy?"
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu, Tần Tiểu Manh hỏi anh với vẻ mặt kiêu căng.