- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Bố Chiến Thần
- Chương 130
Ông Bố Chiến Thần
Chương 130
Cô là người hiểu rõ tính tình của mẹ mình nhất. Mẹ cô có thành kiến sâu sắc với Long Thiên Tiếu như vậy, đổi lại là người khác thì đã sớm cãi nhau long trời lở đất rồi.
“Cố Tuyết Cầm, mẹ thấy con bị mê hoặc rồi. Chiếc xe đắt như vậy mà lại đứng tên nó. Dựa vào đâu? Em trai con vẫn chưa có xe đâu đấy, con mua xe cho đồ phế vật đó, có ý gì?”
Giọng nói của Vương Mỹ lại vang lên.
“Mẹ, con không mua xe. Với chút tiền lương ít ỏi đó thì con lấy đâu ra tiền mua xe?”
Cố Tuyết Cầm cau mày, vẻ mặt không vui.
“Nó làm sao có tiền mua xe kiểu vậy? Đùa gì thế, con cho rằng nói như vậy mẹ sẽ tin sao?”
Vương Mỹ lại nói.
“Mẹ tin hay không thì tùy, dù sao xe cũng không phải là con mua”.
Cố Tuyết Cầm không nói nên lời.
“Mẹ không quan tâm, chiếc xe này không thể để cho nó lái, nó lái chiếc xe tốt như vậy làm gì?”
Vương Mỹ gân cổ lên, hùng hồn nói.
“Bà muốn chiếc xe này?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, vừa thái rau vừa hỏi.
“Không phải là bà có ý đồ với chiếc xe này sao? Bà cứ nói thẳng ra là được, cùng lắm chỉ là một chiếc xe, nếu bà thật sự muốn thì cứ nói”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn Vương Mỹ, thản nhiên nói.
“Ý cậu là gì, cái gì gọi là có ý đồ. Chiếc xe này vốn là do con gái tôi mua. Tôi lấy dùng thì đã có sao? Loại người như cậu đi con xe tốt như vậy để làm gì?”
Vương Mỹ có chút khó chịu, trước đây tên phế vật này không dám nói chuyện với bà ta như vậy, giờ đây lại muốn tạo phản rồi.
“Cứ coi như là tôi dùng tiền của Tuyết Cầm để mua, nhưng hiện tại chiếc xe do tôi đứng tên, bà ngần ấy tuổi đầu rồi, sao không thể nhìn rõ tình hình?”
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, có chút bất lực.
“Cậu…”
Vương Mỹ nghe vậy, lập tức cứng họng, dường như thực sự là vậy, chiếc xe này do Long Thiên Tiếu đứng tên thì chính là của Long Thiên Tiếu, bất luận là mua bằng tiền của ai.
“Sao, nghĩ thông rồi thì nói với tôi một tiếng, muốn chiếc xe này, nói với tôi một câu không phải là xong sao. Dù sao Tuyết Cầm cũng là vợ tôi, bà coi như là mẹ vợ của tôi. 2 triệu tệ, số tiền cỏn con này, tôi thực sự không quan tâm lắm”.
Long Thiên Tiếu vô cùng hào phóng nói, những lời này khiến lòng Vương Mỹ rung động, nếu bà ta có thể lấy được chiếc xe sang trọng này thì nói chuyện tử tế với tên rác rưởi này cũng không có gì là không thể.
“Cậu nói thật chứ?”
Vương Mỹ có chút lay động.
“Đương nhiên”.
Long Thiên Tiếu vô cùng chắc chắn nói.
“Vậy thì tốt, tôi nói thẳng ra nhé, tôi muốn chiếc xe này, để nó cho tôi và bố Tuyết Cầm lái đi, hai đứa còn trẻ, đi xe tốt như vậy làm gì?”
Vương Mỹ nhíu mày, trịnh trọng nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, anh vẫn như cũ, tiếp tục thái rau.
“Giờ thì đưa chìa khóa cho tôi đi!”
Vương Mỹ kìm nén lửa giận trong lòng, vươn tay ra. Ai mua không quan trọng, quan trọng là nó rơi vào tay bà ta.
“Không đưa”.
Long Thiên Tiếu chớp mắt, nghiêm nghị nói.
“Cậu có ý gì, không phải cậu nói là nếu tôi muốn thì cho tôi sao?”
Vương Mỹ tức giận chất vấn.
“Tôi nói là nếu bà muốn thì nói với tôi, nhưng đâu có nói rằng nếu bà muốn thì tôi sẽ cho bà”.
Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói, chỉ là lời này rơi vào trong tai Vương Mỹ lại khiến bà ta có chút choáng váng, tên phế vật này chắc chắn là cố ý, cố ý trêu đùa bà ta.
“Cậu… cậu được lắm, Cố Tuyết Cầm, con có xử lý chuyện này được không?”
Vương Mỹ tức giận nghiến răng, suýt chút nữa thở không ra hơi, đảo cặp mắt trắng dã.
“Con không quản nổi”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói, chiếc xe là tiền của Long Thiên Tiếu, cô có tư cách gì để quyết định thay Long Thiên Tiếu.
“Hay lắm, hay lắm, các người tạo phản rồi!”
Vương Mỹ vô cùng tức giận, sau khi nói ra mấy lời lẽ độc ác, bà ta nghênh ngang rời đi.
Thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười không nói gì.
“Náo loạn đủ chưa”.
Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói.
“Dù sao cũng sắp chuyển đi rồi. Những gì tôi quan tâm chỉ có cô”.
Long Thiên Tiếu cười nói, một câu nói bình thường như vậy nhưng nghe xong lại khiến trái tim của Cố Tuyết Cầm trở nên ngọt ngào, giống như một lời tâm tình yêu thương vậy.
“Chuyển đi, chuyển đi đâu?”
Cố Tuyết Cầm tức giận nói.
“Chúng ta chuyển đến khu biệt thự trên đỉnh núi, khu dân cư Vân Lan Sơn thuộc sở hữu của Tần Viễn Lâm, tôi xin ông ấy một căn biệt thự để ở, cũng không quá đáng chứ!”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Không quá đáng sao? Vô cùng quá đáng ấy, biệt thự trên đỉnh núi, đến cả bà nội cũng không được ở. Bà nội chỉ sống ở biệt thự trên sườn núi. Biệt thự trên đỉnh núi đó, có tòa 50-60 triệu tệ, thậm chí hàng trăm triệu tệ cũng có”.
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói.
Đùa gì vậy, là một căn nhà 50-60 triệu tệ đó, coi như là Tần Viễn Lâm có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không lãng phí như vậy chứ?
“Có đắt hơn nữa cũng không phải để cho người ta ở. Tần Viễn Lâm sẽ không đến mức tiếc 50-60 triệu tệ chứ?”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tận 50-60 triệu tệ đó, chắc chắn sẽ tiếc”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Để tôi hỏi xem sao”.
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Hỏi hay không thì cũng thế thôi, anh cho rằng mình đã thành lập tập đoàn Long Đằng sao? Tần Viễn Lâm đã nể mặt chúng ta lắm rồi đó”.
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, lại nói. Lần này có thể hợp tác với nhà họ Tần, cô đã cảm thấy vui lắm rồi, làm sao dám đòi hỏi thêm?
“Hỏi mới biết được!”
Long Thiên Tiếu vẫn khăng khăng nói.
“Bố ơi, con làm bài tập xong rồi, ăn cơm được chưa ạ?”
Lúc này, Long Tiểu Tịch chạy tới hỏi, cô bé mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ, chân mang đôi giày lông xù, bước tới. Một bàn tay nhỏ bé thò vào trong quần áo sờ lên chiếc bụng nhỏ của mình.
“Sắp xong rồi, em làm bài tập nhanh vậy? Em có chắc là cô giáo chỉ giao chút bài tập đó thôi không?”
Cố Tuyết Cầm đáp lại.
“Vâng, dễ quá, chẳng khó chút nào cả, em lằm nhoằng cái là xong”.
Long Tiểu Tịch trả lời.
“Lợi hại vậy sao?”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, con bé này ngày càng kiêu ngạo, bản thân anh là một người khiêm tốn, tại sao lại sinh ra một đứa con gái kiêu căng như vậy chứ, anh nghĩ mãi không ra.
“Đương nhiên”.
Long Tiểu Tịch vô cùng tự tin nói, cô bé lại vén áo lên, sờ vào chiếc bụng nhỏ.
“Nó luôn kêu gào ở trong đó, không chịu nghe lời em, haizz!”
Long Tiểu Tịch chỉ vào bụng, có chút bất lực nói.
“Phốc… được rồi, em đừng bày trò nữa”.
Cố Tuyết Cầm thấy vậy, không nói lên lời.
“Sắp được ăn rồi. Hay là em uống một bát canh trước nhé”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ok, được ạ được ạ được ạ, để em thử xem đã cho đủ muối chưa”.
Nghe Cố Tuyết Cầm nói vậy, Long Tiểu Tịch liền kích động, nhanh chóng kéo ghế nhỏ tới, lấy bát và thìa từ trong tủ khử trùng ra đưa cho Cố Tuyết Cầm.
“Có đắt hơn nữa cũng không phải để cho người ta ở. Tần Viễn Lâm sẽ không đến mức tiếc 50-60 triệu tệ chứ?”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tận 50-60 triệu tệ đó, chắc chắn sẽ tiếc”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Để tôi hỏi xem sao”.
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Hỏi hay không thì cũng thế thôi, anh cho rằng mình đã thành lập tập đoàn Long Đằng sao? Tần Viễn Lâm đã nể mặt chúng ta lắm rồi đó”.
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, lại nói. Lần này có thể hợp tác với nhà họ Tần, cô đã cảm thấy vui lắm rồi, làm sao dám đòi hỏi thêm?
“Hỏi mới biết được!”
Long Thiên Tiếu vẫn khăng khăng nói.
“Bố ơi, con làm bài tập xong rồi, ăn cơm được chưa ạ?”
Lúc này, Long Tiểu Tịch chạy tới hỏi, cô bé mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ, chân mang đôi giày lông xù, bước tới. Một bàn tay nhỏ bé thò vào trong quần áo sờ lên chiếc bụng nhỏ của mình.
“Sắp xong rồi, em làm bài tập nhanh vậy? Em có chắc là cô giáo chỉ giao chút bài tập đó thôi không?”
Cố Tuyết Cầm đáp lại.
“Vâng, dễ quá, chẳng khó chút nào cả, em lằm nhoằng cái là xong”.
Long Tiểu Tịch trả lời.
“Lợi hại vậy sao?”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, con bé này ngày càng kiêu ngạo, bản thân anh là một người khiêm tốn, tại sao lại sinh ra một đứa con gái kiêu căng như vậy chứ, anh nghĩ mãi không ra.
“Đương nhiên”.
Long Tiểu Tịch vô cùng tự tin nói, cô bé lại vén áo lên, sờ vào chiếc bụng nhỏ.
“Nó luôn kêu gào ở trong đó, không chịu nghe lời em, haizz!”
Long Tiểu Tịch chỉ vào bụng, có chút bất lực nói.
“Phốc… được rồi, em đừng bày trò nữa”.
Cố Tuyết Cầm thấy vậy, không nói lên lời.
“Sắp được ăn rồi. Hay là em uống một bát canh trước nhé”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ok, được ạ được ạ được ạ, để em thử xem đã cho đủ muối chưa”.
Nghe Cố Tuyết Cầm nói vậy, Long Tiểu Tịch liền kích động, nhanh chóng kéo ghế nhỏ tới, lấy bát và thìa từ trong tủ khử trùng ra đưa cho Cố Tuyết Cầm.
“Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ăn trước người lớn”.
Long Thiên Tiếu trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói.
“Vâng ạ, con biết rồi, con chỉ nếm thử xem cho đủ muối chưa hay thôi”.
Long Tiểu Tịch hoàn toàn không nghe theo lời của Long Thiên Tiếu, cô bé nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Bố Chiến Thần
- Chương 130