- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Bố Chiến Thần
- Chương 127
Ông Bố Chiến Thần
Chương 127
“Anh Long, nghe nói hôm nay cô Cố gặp nguy hiểm, cô Cố không sao chứ?”
Trần Hướng Thiên nhìn Long Thiên Tiếu rồi lại nhìn sang Cố Tuyết Cầm bên cạnh Long Thiên Tiếu mà cười nói.
“Cảm ơn Cục trưởng Trần đã quan tâm, tôi không sao!”
Cô Tuyết Cầm mỉm cười lịch sự nói.
“Không sao là tốt, biết tin chuyện bên này, tôi vội vã chạy đến. Anh Long, tôi đã cho họ phong tỏa tin tức bên này, anh yên tâm, không ai biết chuyện đã xảy ra ở đây đâu”.
Trần Hướng Thiên mỉm cười với Cố Tuyết Cầm rồi lại nói với Long Thiên Tiếu.
“Vậy tốt rồi, vất vả cho ông rồi. Tôi còn chút việc nên đi trước đây”.
Nghe ông ta nói vậy, Long Thiên Tiếu cũng gật đầu nói.
“Được được, cậu Long đi nhé. Tôi không vất vả chút nào cả, có thể làm việc cho cậu Long là vinh hạnh của tôi”.
Được Long Thiên Tiếu công nhận như vậy, Trần Hướng Thiên lộ vẻ kích động. Lúc này, Long Thiên Tiếu lên xe cùng với Cố Tuyết Cầm, khởi động xe rồi lái đi.
“Cục trưởng, người đó là ai mà ra vẻ như vậy, đến cả Cục trưởng cũng phải nhường nhịn mấy phần?”
Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, một cảnh sát trẻ tuổi đi đến và thắc mắc hỏi. Bình thường Trần Hướng Thiên cũng là người dễ gần nhưng hiếm khi thấy ông ta hạ thấp mình với ai.
Dáng vẻ kính cẩn vừa rồi của Trần Hướng Thiên với Long Thiên Tiếu đã vượt xa ngày thường.
“Không nên hỏi thì cậu đừng hỏi, có một số chuyện tôi không thể nói với cậu, cứ làm tốt việc của mình đi, sau này gặp được cậu Long này thì biết điều chút cho tôi, đừng trách tôi không nhắc trước”.
Trần Hướng Thiên nghiêm nghị nói. Thanh niên nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, cậu ta rất ít khi thấy Trần Hướng Thiên nghiêm nghị như vậy. Mặc dù thân là Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lâm Giang, nhưng Trần Hướng Thiên vẫn đối xử rất tốt với cấp dưới, mọi người đều tin tưởng và kính nể ông ta.
“Tôi biết rồi, cảm ơn Cục trưởng đã nhắc nhở, tôi đi làm việc đây”.
Thanh niên thấp thỏm nói.
“Ừ, đi đi!”
Trần Hướng Thiên đáp. Nhìn Quách Đông Thiên và Quách Lâm không còn một mảnh xương, ông ta nhíu chặt mày.
Ở Đại Hạ không mấy người có thể ra lệnh gϊếŧ ngay tại chỗ, người ra lệnh gϊếŧ ngay tại chỗ ở chiến khu Nam Cảnh chắc chắn là lãnh đạo cấp cao, nắm giữ quyền hành tuyệt đối.
Thà nói là chiến khu Nam Cảnh tỏ lòng trung thành với Long Thiên Tiếu còn hơn là nói lệnh gϊếŧ đó giúp Long Thiên Tiếu giải quyết khó khăn.
Xem ra đã nhiều năm trôi qua nhưng lòng trung thành của chiến khu Nam Cảnh với Long Thiên Tiếu không thay đổi, Trần Hướng Thiên thầm nghĩ…
Khoảng hai mươi phút sau, Long Thiên Tiếu lái xe đến nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi. Lúc thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước xuống từ xe BMW, Lương Tuyết Oánh hơi ngạc nhiên.
Trước đây Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đều đi xe máy điện đến đây, bây giờ lại đổi thành BMW, mặc dù cô ta không biết nhiều về xe nhưng cô ta biết đây là xe hạng sang, giá thấp nhất của BMW series 7 cũng phải một, hai triệu!
Cô ta vốn tưởng Long Thiên Tiếu chỉ là một gia đình bình thường, bây giờ cô ta mới nhận ra mình lầm rồi.
Đại gia chân chính đều rất khiêm tốn.
“Con chào bố, em chào chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch đứng cạnh Lương Tuyết Oánh, thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm thì ngoan ngoãn hô lên. Cố Tuyết Cầm đi đến bế Long Tiểu Tịch lên, cũng mỉm cười với Lương Tuyết Oánh.
“Cảm ơn cô Lương!”
Long Thiên Tiếu đi đến cười nói.
“Không cần khách sáo, đây là việc nên làm thôi. Nhà mình mới mua xe sao?”
Lương Tuyết Oánh nhìn chiếc BMW series 7 đằng sau Long Thiên Tiếu hỏi.
“Dạo này mưa hơi nhiều, vào thu trời lại trở lạnh nên mua bừa một chiếc để thay đi bộ”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười nói. Lúc nghe được câu mua bừa một chiếc để thay đi bộ đó, Lương Tuyết Oánh không khỏi giật khóe miệng.
Cái này mà gọi là mua bừa à? Tốn hai triệu mua bừa một chiếc xe? Thế này cũng đại gia quá rồi, quả nhiên cái nghèo đã hạn chế khả năng tưởng tượng của mình.
“Vậy thì tốt, sức khỏe trẻ con không bì được với người lớn, hứng nhiều gió lạnh quá cũng không tốt”.
Lương Tuyết Oánh miễn cưỡng cười nói.
“Nhóc quỷ này không gây phiền phức gì cho cô chứ?”
Long Thiên Tiếu nhìn Long Tiểu Tịch hỏi.
“Không có, không phiền gì cả, mấy đứa trẻ khác vừa khóc vừa nháo, còn cô bé không khóc không làm loạn, chỉ là…”
Lương Tuyết Oánh xấu hổ cười, muốn nói lại thôi.
“Cô Lương có gì cứ nói, nếu con bé không nghe lời, về nhà tôi sẽ đánh nó!”
Long Thiên Tiếu cũng cười nói.
“Hừ…”
Nghe vậy, Long Tiểu Tịch quay mặt sang chỗ khác, hơi bất mãn hừ một tiếng.
“Đừng đừng đừng, dạy dỗ con trẻ không thể dùng bạo lực. Thật ra, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cô bé cứ thích trêu chọc các bạn khác, tôi vừa dỗ mấy đứa khác xong thì cô bé nói một câu “Bố mẹ các cậu không cần các cậu nữa”, thế là đám nhóc ấy lại khóc òa lên”.
Lương Tuyết Oánh nói. Nghe cô ta nói vậy, Long Thiên Tiếu nhìn Long Tiểu Tịch ý hỏi chuyện gì.
“Hừ, ai bảo tụi nó bắt nạt bé mập làm gì”.
Long Tiểu Tịch hừ một tiếng, hơi tức giận nói.
“Bé mập là ai?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bé mập là bé mập đấy ạ, bé mập không biết nói, tụi nó đều bắt nạt bé mập”.
Long Tiểu Tịch bĩu môi nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì nhìn Lương Tuyết Oánh.
“Là một cô bé cùng lớp với Tiểu Tịch, bị câm bẩm sinh, trong nhà chỉ có bà nội! Cô bé không giống các bạn khác, tính cách hơi kỳ lạ nên các bạn nhỏ khác cũng không chịu chơi với cô bé, còn cười nhạo cô bé là người câm. Tiểu Tịch khá hiểu chuyện, không cười nhạo cô bé giống các bạn khác”.
Lương Tuyết Oánh lúng túng nói.
“Thế này đi, sau này tôi sẽ để ý không cho cô bé đến gần Tiểu Tịch nữa, phụ huynh như các anh nghĩ thế nào, chúng tôi đều có thể hiểu”.
Lương Tuyết Oánh lại khách khí nói.
“Không cần đâu, con gái tôi làm vậy rất đúng! Con gái tôi chơi với ai, đó là lựa chọn của con bé. Bị câm thì không phải là người ư, cô bé đó chỉ không nói được thôi mà. Một số người cơ thể bị khiếm khuyết nhưng tâm hồn vẫn rất hoàn chỉnh, vài người cơ thể hoàn chỉnh nhưng tâm hồn lại khuyết thiếu”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, giọng hơi lạnh nhạt nói.
“Ơ…”
Nghe vậy, Lương Tuyết Oánh hơi ngạc nhiên, cô ta không ngờ Long Thiên Tiếu lại nghĩ vậy. Vốn dĩ cô ta còn tưởng Long Thiên Tiếu sẽ để ý con gái mình chơi cùng một người câm, dù sao nhìn chiếc xe của Long Thiên Tiếu là biết thân phận địa vị của anh không phải bình thường, tất nhiên con gái anh cũng là thân phận cao quý.
“Anh Long nói vậy là đúng, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Lương Tuyết Oánh thành thật nói, nhìn Long Thiên Tiếu với một ánh mắt khác, phụ huynh có thể có tư tưởng như vậy chắc chắn giáo dục khá tốt. Long Tiểu Tịch có thể được bố mẹ dạy dỗ như vậy, sau này chắc hẳn sẽ thành tài.
“Không sao, cô Lương là người tận trách, hy vọng cô đối xử bình đẳng với mỗi học sinh”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, hờ hững nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ông Bố Chiến Thần
- Chương 127