Đi qua quầy lễ tân, nhìn thấy em cò kè mặc cả với nhân viên khách sạn, tôi nhịn cười muốn nội thương...
Ai bảo em láu táu làm gì? Cho chừa luôn!
Về đến nhà, tôi báo cáo hết mọi việc cho bố nghe. Bố không nói gì mà chỉ bình thản uống trà sen như đang chờ đợi ai đấy.
Qua 15 phút sau, em xông vào nhà, lúc này bố mới mở miệng hỏi: "Vậy là hai đứa thấy không hợp nhau nên quyết định hủy bỏ đám cưới?"
Tôi hiểu ý bèn nói hùa theo bố, hai bố con kẻ xướng người họa không cho em một cơ hội nói chen vào.
Em tức vì không tố cáo được tôi. Thế cũng tốt, nhân dịp này tôi nắm lấy thời cơ bắt em đi xem mắt cùng. Em hỏi tôi sao lại biết em đang tích cóp tiền để đi tìm bố mẹ ruột hả? Đơn giản thôi, tối hôm tôi giả vờ say rượu, dù em đóng cửa nhưng tôi đã nghe thấy hết... không sót câu từ nào!
Đó cũng là lý do tôi nóng vội... nóng vội muốn em biết tình cảm của mình, nóng vội muốn ăn nằm với em...
Bởi vì tôi biết, một khi em thấy đủ sẽ sải cánh bay đi mất... bất kể bố có can thiệp hay không.
Em là người cứng đầu, đã quyết định cái gì thì sẽ làm bằng được. Không có chuyện bỏ cuộc giữa chừng.
Cũng vì cá tính quá mạnh, em bị người ta đập một trận... Cái thằng đánh em ý, em nhớ không? Lần đầu gặp nó chặn đánh em ở giữa đường, tôi đã lừ mắt cảnh cáo nó rồi. Thật chẳng ngờ, nó còn tiếp tục gây khó dễ cô gái của tôi nữa. Nó không biết sợ là gì sao? Thế thì để tôi "mượn" mấy chú áo xanh dọa nó một trận vậy!
Sau trận này, em cảm động cứ nhìn tôi mãi... khiến tôi vui lắm. Nhưng sự cảm động đó chẳng kéo dài được lâu...
Nhà bị mất điện!
Mà mất điện đồng nghĩa với việc... em sợ bóng tối. Nghe tiếng hét toáng, tôi hớt ha hớt hải chạy sang...
Khổ nỗi tôi sang đúng lúc... em đang tắm!
Nếu không phải còn nhớ trong nhà có một người lớn tuổi khác, tôi đã đè nghiến em xuống và làʍ t̠ìиɦ cho thật thỏa thuê rồi. Em đẹp lắm, đẹp đến nghẹt thở. Lúc vừa sờ nắn ngực vừa hôn em, tôi không kiềm chế nổi... chỗ đó ***** ***!
Và đây là lần tiếp theo kết thúc bằng một cái tát. Em làm tôi cay cú thật đấy! Toàn sắp "ăn" được em rồi lại bị dập phũ phàng...
Nhưng lần này tình hình đã thay đổi, em đòi thuê trọ. Đáng hận hơn, bố không cản mà còn ủng hộ em nữa.
Tôi thực sự tức giận! Không kìm chế được cảm xúc, tôi to tiếng chất vấn bố tại sao lại làm thế?
Vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối, bố không tỏ thái độ cũng từ chối cho ý kiến.
Hết chịu nổi, tôi thuê thám tử theo dõi xem em đang ở đâu, làm gì, đi với ai... tôi muốn tìm hiểu tất cả.
Những tấm ảnh thám tử gửi về khiến tôi không thể bình tĩnh ngồi yên. Tôi muốn tức tốc tìm gặp em nhanh nhất có thể.
Đang chuẩn bị ra về thì hai thằng bạn thân giữ tôi lại. Chúng nó bảo tối nay bệnh viện có tiệc chiêu đãi, tôi là nhân vật chính nên buộc phải có mặt.
Nghe hai người nói vậy, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý...
Tôi hỏi, có được phép mang theo người thân trong nhà đi cùng không. Ai cũng bảo là được nên tôi quyết định đánh liều một phen. Được ăn cả ngã về không mà, cơ hội trời cho thì tội gì tôi không bấu lấy!
Trên đường đón em đi qua một shop thời trang, tôi quyết định dừng lại mua cho em một bộ đồ dự tiệc... Đã từ lâu tôi nhớ kỹ số đo của em nên việc lựa đồ không mất quá nhiều thời gian.
Đến khi nhìn ngắm em mặc bộ đồ tôi đã lựa chọn... tôi mỉm cười ngọt lịm... Em khi ấy thật xinh đẹp và yêu kiều biết bao làm tôi có loại xúc động muốn kéo em vào lòng và hôn ngấu nghiến lên đôi môi ấy.
Nhưng tôi không phải vội... sẽ nhanh thôi... đêm nay tôi sẽ biến em thành người phụ nữ của mình.
Tôi đợi chờ thời khắc này quá lâu rồi! Gần như là mất hết kiên nhẫn...
Và cuối cùng... tôi đã chờ được khoảnh khắc đi vào cơ thể trong trắng của em.
Ôi em không biết đâu! Cảm giác khi nhấp vào cô bé chặt khít của em... nó sung sướиɠ tới cực điểm. Tôi thật sự không nhịn được muốn làm nhanh và mạnh bạo đấy!
Còn em, rõ ràng đã ngấm thuốc kí©ɧ ɖụ©... sao em cứ mãi cứng miệng như thế? Tôi thủ thỉ, tôi nhẹ nhàng cũng không làm em lay chuyển.
Em rất thích chọc điên người khác thì phải, khiến tôi không vui một chút nào. Đã vậy còn bắt tôi phải chờ nhiều năm...
Nhưng không sao... lần này nhân một công đôi việc, tôi cố tình không dùng biện pháp an toàn... Một phần vì muốn trả thù cái tính cố chấp của em; một phần vì tôi muốn em mang thai con của tôi, dùng đứa bé trói chặt em bên người. Để đến khi đó, em có đủ nhẫn tâm mà rời xa tôi không?
Tôi thừa nhận nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của mình cao hơn người khác. Nhiều lúc gặp căng thẳng cần giải tỏa, tôi tình một đêm với hạng con gái mình căm ghét nhất, để ghi nhớ rằng mình đã từng bị hạng người ham mê vật chất như thế phản bội.
Cho đến khi tôi rung động với em... tôi mới dứt ra được.