Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 6: Cô gái cùng tuổi tên Nhã

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhà thằng Giang gần trường Xây dựng, bố mẹ nó đi công tác suốt nên chỉ có nó ở nhà thôi đó mày." Thằng Khôi đứng bên cạnh nghe thấy liền rỉ tai tôi.

"Thế thì cậu càng phải sang nhà mình ăn cơm." Tôi cười toe, bộc trực nói với cậu ấy.

"Không được! Ai lại rủ người mới quen về nhà ăn cơm." Vũ đi ngang qua chúng tôi, cứ lúc nào không hài lòng quyết định của tôi là gã lại to tiếng.

"Ô hay cái anh này buồn cười thật đấy, đang ở chỗ công cộng anh tính dọa nạt ai? Bố cũng mời gia đình nhà gái mới quen sang ăn cơm, có làm sao đâu." Tôi dứ dứ nắm đấm vào bản mặt cấm cảu của gã, cảnh cáo gã còn to tiếng nữa là tôi sẽ nhảy vào tẩn vài đòn.

"Cậu cứ đi cùng mình, đã có bố mình bảo kê rồi không có gì phải ngại." Tôi kéo cánh tay cậu ấy.

"Eh mày ơi tao với Giang đi xe máy tới đây mà."

"Thì mày cứ đi xe của mày, tao với Giang đi xe bus."

"Hâm à? Mấy đứa lên xe ô tô anh đèo về. Khôi để xe ở quán, mai qua lấy sau." Vũ nói chen vào.

"Em chê xe của anh!" Tôi lè lưỡi chọc gã, toan kéo tay Giang đi.

"Vũ nói đúng đấy con. Đi xe bus thì bao giờ về đến nhà." Bố Sơn gọi với theo.

"Có một chuyến thôi mà bố, bọn con về nhanh thôi ạ." Tôi quay lại, vẫy tay với bố rồi kéo cậu ấy ra bến xe bus đứng chờ.

Ở bến xe người khá đông, đa số là học sinh sinh viên đi học thêm hoặc về nhà. Cũng có nhiều người lớn, chắc họ vừa tan ca ở các công ty. Đường phố đông đúc nườm nượp xe cộ đi lại. Thỉnh thoảng có vài xe bus không phải tuyến chúng tôi chờ, đợi người lên xe và xuống xe vài giây rồi lại lao đi. Cứ vậy nhiều tuyến bus vô tình lướt qua những con người đứng ngóng xe như chúng tôi không khác gì cảnh ngóng mẹ đi chợ về.

"Cậu đi xe bus lần nào chưa?"

Giang lắc đầu. "Nhà gần trường nên mình chưa có cơ hội đi thử."

"À, vậy hôm nay cậu sẽ được trải nghiệm. Lúc nào xe gần đến nhà mình, nhớ kể lại cho mình nghe cảm nhận của cậu nhá!" Tôi nở một nụ cười tươi tắn với cậu ấy.

"Ừ." Giang cười đáp trả, một nụ cười nhẹ bẫng.

Tiếp xúc với Giang, tôi phát hiện cậu không phải là người lạnh lùng như ban đầu mình đã nghĩ, chỉ là ít nói so với người thường một chút xíu thôi.

Chúng tôi đợi được một lúc thì chiếc xe Vinbus cả hai cùng đợi từ từ đi tới.

Chỉ có hai đứa và vài em học sinh lên xe, Giang để tôi lên trước, cậu ấy lên sau cùng. Nhân viên phụ xe lịch sự cúi chào chúng tôi. Tôi có vé tháng giơ lên cho anh phụ xe kiểm tra, còn Giang mua vé bằng thẻ ngân hàng.

Ôi cứ nghĩ tầm này giờ này xe chật như nêm cối chứ, ai dè thưa thớt một cách lạ lùng.

Tôi kéo Giang đi xuống cuối xe ngồi, có tí chút tiếc nuối nhỏ giọng nói:

"Tiếc là hôm nay không đông người."

"Đông người thì sao cơ?" Giang không hiểu nhìn tôi cũng bắt chước nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, đông người thì mới đúng là xe bus giờ cao điểm. Cứ hôm nào học xong tiết cuối, cậu không biết đâu, hôm đó y như rằng tớ phải chen chúc cùng bao con người nhét kín trong một cái xe. Định dẫn cậu trải nghiệm cảm giác chật chội... thôi để lần sau vậy."

Nghe tôi xổ một tràng dài, cậu ấy "À" một cái hiểu ra vấn đề.

"Ừm, cơ hội còn nhiều, nhất định lần sau đi chơi mình sẽ về bằng xe bus cùng cậu."

"Thật không?" Mắt tôi sáng rỡ.

"Thật." Giang gật đầu chắc nịch.

"Hì, hứa rồi đấy nhá."

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, dường như giữa chúng tôi đã không còn giữ kẽ như trước.

Tôi phát hiện mình và Giang nói chuyện khá hợp cạ, nếu tôi nói nhiều, cậu cũng nói nhiều theo. Ngược lại, nếu tôi lặng im, cậu ấy sẽ không mở miệng làm phiền đến người khác.

Con cái nhà ai tinh ý thế không biết, vậy mà tôi cứ nghĩ mình đang làm quen với một lạnh lùng boy cơ!

.........

Chúng tôi về đến nhà là nửa tiếng sau, đi xe bus qua 6 điểm cũng không coi là xa. Nhưng đang là giờ cao điểm cộng thêm trên đường gặp đèn đỏ, thể nào gã Vũ thấy tụi tôi về muộn lại càm ràm cho xem.

Quả nhiên, nhác thấy bóng dáng ở ngoài cổng, gã đi qua liếc xéo.

"Anh đã bảo rồi, không nghe! Ương lắm!"

"Kệ bọn em! Sao còn đứng đấy? Anh mau vào nhà phụ bố nấu cơm đi." Rồi quay sang nhìn Giang, cười xòa.

"Cậu thông cảm, anh em bọn tớ không hợp tính nhau."

"Cậu có anh trai để cãi cọ, mình thì muốn cãi cũng không có người để cãi cùng." Giang lơ đễnh nở một nụ cười nhẹ tênh.

"Thôi vào nhà đi." Tôi biết cậu ấy không vui nên kéo tay cậu vào nhà tôi.

Chúng tôi đi qua một con xe Vision màu đỏ mận, do đi nhanh tôi cũng không để ý gì nhiều.

Hai đứa tôi vào phòng khách thì đã thấy bố mẹ chị Thanh ngồi ghế uống trà. Còn chị Thanh, bên cạnh chị ấy là một cô gái trông trẻ tuổi hơn, cô ấy bẽn lẽn khoác tay ngồi sát sườn chị Thanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »