Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 54: Ý định của ông ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông cụ nhìn bảng số liệu, hài lòng mỉm cười:

"Làm tốt lắm! Cứ thế mà phát huy!"

"Vâng ạ." Người đàn ông mặc đồ đen cung kính nhận lấy chiếc laptop mini nhỏ gọn.

"Cậu chuẩn bị dần đi! Sắp tới ta sẽ đón cháu gái của ta về."

"Ý chú là tiểu thư Hoàng My ạ?"

"Đúng thế! Kết quả đã có một tháng nay, ta nóng lòng muốn đoàn tụ với con bé lắm rồi." Ông cụ hào sảng cười.

"Nhưng gần đây vụ lùm xùm xung quanh tiểu thư Hoàng My... e là hơi khó ạ!" Người đàn ông ngập ngừng.

"Đã bắt được thằng đăng bài viết và video thì lo cái gì? Pháp luật không dạy được hắn thì để nhà họ Phan chúng ta dạy hắn một trận!" Ông cụ tức giận gõ gậy baton xuống sàn nhà tạo thành âm thanh chát chúa. "Thế nào? Thằng đó đã chịu khai ra là ai trả tiền công để làm mấy cái việc bẩn thỉu chưa?"

"Vẫn... chưa ạ!" Người đàn ông trung niên ngập ngừng trả lời.

"Vậy thì tiếp tục đánh, đánh đến khi nào nó khai thì thôi! Nó khai ra rồi, kẻ đứng đằng sau nhất định sẽ phải nếm trải cảm giác mất cả chì lẫn chài là thế nào vì dám làm nhục cháu gái ta." Giọng nói hùng hồn khiến bao người nghe được phải khϊếp sợ, nghe theo.

"Vâng, để cháu nhắn với anh em." Ông cung kính cúi đầu.

"Người đàn ông tên Hoàng Thiên Vũ này không xứng đáng với cháu gái của ta!" Ông cụ ngồi xuống đột ngột thốt lên một câu.

"Dạ?" Người đàn ông khó hiểu nhìn vị chủ tịch bệ vệ ở trước mặt. Nếu ông nhớ không nhầm, cách đây một tháng ông cụ đã từng khen ngợi cậu bác sĩ ấy.

"Ta đã cho người điều tra sâu hơn, cậu ta có một quá khứ rất phức tạp liên quan tới phụ nữ. Một người đào hoa như thế dù có địa vị trong xã hội cũng không thể đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho cháu gái ta được."

Người đàn ông hiểu ý của ông lão, nhưng đàn ông mà... có tiền nên lúc nào bên cạnh cũng có dăm ba người phụ nữ thì tính làm gì. Trên đời này, đàn ông giống cậu Mặc Lâm một là đã có chủ, hai là đã đầu thai sang hành tinh khác rồi. Ai đời ngoài 30 tuổi rồi mà không có nổi một bóng hồng kề bên? Ông còn đang lo huyết mạch nhà họ Châu sẽ đứt đoạn vì cậu ấy nữa là!

"Ta biết cậu đang có tâm tư gì. Đúng là tìm một người cháu rể không gần nữ sắc giống với Mặc Lâm khó thật. Nhưng ta tin mình sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý với con bé thôi." Ánh mắt tinh tường của một ông cụ sắp gần đất xa trời liếc một cái là nhìn thấu.

"Vâng."

"Ta còn biết người phụ nữ năm xưa làm cậu bác sĩ đó yêu cuồng nhiệt đã quay trở lại. Ta e sự xuất hiện của người phụ nữ kia khiến cho cháu gái ta không được thoải mái. Hơn cả thảy, nhân lúc con bé chưa phát sinh tình cảm với cậu ta thì việc đưa cháu ta về đây là việc cần thiết. Tốt nhất, cứ sớm ngày nào hay ngày đó."

"Vâng, cháu cho người làm ngay." Người đàn ông cúi chào đi ra khỏi phòng.

"Còn một điều này nữa. Khi gặp con bé, hãy nói hết sự thật cho nó biết, riêng lý do vì sao bố mẹ nó mất đừng kể quá tường tận. Nếu cần thiết, hãy bóp méo sự thật, ta không muốn cháu gái ta vương vấn mãi gia đình đó."

"Vâng ạ."

...

Cả một ngày trời tôi đeo khẩu trang, trùm mũ áo hoodie lang thang quanh bờ Hồ Tây. Như thế này không lo ai đó phát hiện, tôi có chút yên tâm tựa người lên lan can.

Nhìn những cặp đôi tình tứ nắm tay nhau ngồi bên hồ dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt, tôi có chút chạnh lòng và ghen tị. Bị phát cẩu lương miễn phí, tâm trạng tôi đã tệ nay còn tệ hơn.

Người ta hạnh phúc tay trong tay, còn tôi thì... haizzz... Có lẽ người như tôi, không xứng đáng được đối xử dịu dàng như những cô gái bình thường khác.

Nhìn bộ dạng thiếu nữ tính của mình xem... Nếu đem đặt lên bàn cân để so sánh với vẻ ngoài sang chảnh của chị Veronica, cái kim lệch về bên nào không cần đoán ai cũng biết. Một so sánh thật là khập khiễng, vốn dĩ tôi chẳng bằng một góc của chị ấy. Tôi biết tự lượng sức mình lắm đó chứ, nếu đã không bằng người ta tôi sẽ rút lui trong êm đẹp.

Hai tay lạnh căm đút túi áo, tôi lẳng lặng nhìn mặt hồ rộng lớn dậy sóng bởi cơn gió mùa Đông Bắc buốt giá. Nãy Khôi vừa điện một cú điện thoại, nó bảo giờ ở trường ai cũng to nhỏ bàn tán chuyện của tôi. Thậm chí nhiều người biết chúng tôi chơi thân còn ác ý hỏi thằng Khôi chuyện thiếu tế nhị.

Tôi thở dài, giờ có buồn có đau cỡ nào cũng không giải quyết được vấn đề. Sự tồn tại của tôi ở đây không được chào đón thì rời đi thôi...

Đang ngồi buồn thiu, điện thoại trong balo rung lên bần bật báo có cuộc gọi tới. Tôi mở ra xem, chắc chắn không phải ông Vũ rồi, cho vào black list thì có gọi đằng giời.

"Alo!" Tôi nhấc máy. Người gọi đến là Tiến, chưa đến hôm thi đấu định kỳ cậu ta gọi trước là sao nhỉ?

Cậu ta nói muốn tôi đến thi đấu nhưng tôi cáo bệnh, không đến được.
« Chương TrướcChương Tiếp »