- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
- Chương 50: Thừa nhận (H)
Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
Chương 50: Thừa nhận (H)
"Không!"
Nơi sâu kín bị kí©h thí©ɧ cực độ, tôi thảm thiết hét lên...
"Không sao, qua một lần rồi không đau đâu. Anh đau lòng, em đừng sợ!" Vũ liếʍ láp những giọt nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng an ủi.
Chỉ cần vậy thôi, trái tim đang đập nhẹ trong l*иg ngực bất giác đập mãnh liệt vì người đàn ông này... Đúng thật là tôi đã phát sinh tình cảm với anh, đó không đơn giản chỉ là sự rung động thuần túy, mà là tình yêu giữa nam và nữ. Cảm giác khi yêu một người mình vốn rất ghét sẽ có vị như thế nào nhỉ? Tôi cũng không biết nữa, chỉ nhẹ nhàng rướn người đón nhận thế tấn công hung mãnh từ anh.
"Anh không thể chờ thêm một khắc nào nữa, anh vào nhé em yêu?" Vũ hơi mất kiên nhẫn hỏi nhỏ. Khoảnh khắc đó trái tim non nớt của tôi đập lỡ một nhịp, điên đảo vì anh...
Không đợi tôi đáp lời và cảm nhận thân thể tôi đã chuẩn bị đủ, anh rút ngón tay vừa chọc khuấy ở bên trong tôi. Tiếp đó, anh dang rộng đôi chân thon gọn của tôi ra... gấp gáp đặt vật nóng bỏng ở cửa động chà xát liên tiếp vài cái rồi mạnh mẽ tiến vào.
Tôi nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, giống như lần đầu anh mất khống chế làm rất mạnh bạo. Cứ như muốn khảm sâu vào trong thân thể tôi vậy.
"Ôi anh phát điên mất! Anh thực sự u mê bởi em!" Vũ thở dốc, vừa hôn môi tôi vừa thở nặng nhọc.
Đang đầu mùa đông giá rét, mồ hôi trên người anh vã ra như tắm xông hơi. Từng cú thúc sâu chạm tới đáy khiến tôi phát điên, không kìm được mà cào cấu lên lưng anh. Nước mắt không ngường rơi vì từng đợt kí©h thí©ɧ quá sung sướиɠ, miệng rêи ɾỉ những câu mập mờ, đứt đoạn.
"Aaa... ưmm... đừng... chậm thôi... sâu quá... đừng..."
"Anh không thể chậm lại được vì anh quá khát khao em! Sơn Ca, chú chim nhỏ của anh, mau gọi tên anh đi!" Anh ôm lấy người tôi, liên tục ra vào không ngừng nghỉ, liên tục đòi hỏi vô độ.
"Hức! Vũ... Vũ... Em... yêu anh!" Trong cơn lêи đỉиɦ tột cùng, tôi dần mất ý thức và lỡ miệng thổ lộ nơi sâu thăm thẳm nhất trong trái tim mình.
Nghe tôi nói câu đó, anh dừng lại hành động nhìn tôi thật lâu...
"Em vừa nói gì cơ?"
"Em yêu anh!" Tôi vô thức bật ra dù cả cơ thể lẫn đầu óc không còn tỉnh táo. Không thể kìm nén thêm, tôi bật khóc nức nở. "Đúng thế! Em yêu anh!"
Sau khi nghe tôi thổ lộ, Vũ vuốt ve mặt tôi, âu yếm nhìn tôi...
"Em khiến anh chờ lâu quá rồi đấy! Nhưng không sao hết, muộn còn hơn không."
Dứt lời, gương mặt anh Vũ trở nên trầm đυ.c hơn bao giờ hết, việc tôi gọi tên và thổ lộ càng làm anh phấn khích hơn trước. Anh tiếp tục động tác trên người tôi... và tôi, quen dần với tốc độ nhanh tới khϊếp người của anh. Đưa tay cuốn lấy cổ anh, tôi bắt đầu nỉ non cầu xin anh hãy nhẹ nhàng.
"Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu... Tới mức muốn nghẹt thở vì lo sợ em không biết... "
Khắp căn phòng tràn ngập âm thanh nɧu͙© ɖu͙©. Tôi không biết mình ngất đi từ lúc nào, đã làm bao nhiêu tư thế, chỉ biết rằng thân thể mình được vòng tay ấm áp của anh bao bọc...
...
Ánh nắng nhợt nhạt của ngày đông u ám chiếu lên gương mặt khiến tôi bừng tỉnh. Nhìn khung cảnh lạ hoắc lạ huơ và cả căn phòng lạ lẫm, tôi chống tay ngồi dậy hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Choáng váng thật đấy! Đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi lỡ... quên sạch mất tiêu rồi! Nếu có ai bắt kể lại từng chi tiết vào tối qua thì tôi chịu, mang máng còn không nhớ nữa là.
Tôi vỗ vỗ đầu cho tỉnh ngủ hẳn.
"Cạch! Két!" Cánh cửa phòng bật mở, anh Vũ đi vào, trên tay anh bưng tray bát cháo dinh dưỡng nóng hổi...
"Em mau ăn đi, ăn xong anh đưa em về!" Anh cẩn thận đặt bát cháo lên tủ đèn ngủ. "À đúng rồi, trước tiên phải mặc đủ quần áo ấm vào đã." Anh vừa nói vừa mở tủ lấy quần áo và để lên đầu giường giúp tôi.
Rồi, xong! Nhìn kiểu này là biết tối qua đã xảy ra chuyện gì ở đây. Tôi ngán ngẩm nhìn căn phòng gọn gàng sạch tinh tươm. Ủa? Khoan! Tin được không? Vũ nổi tiếng ở bẩn mà cũng có lúc để phòng sạch như thế này á?
"Anh có thuê người đến quét dọn định kỳ nên em đừng ngạc nhiên. À, phòng ở nhà anh cũng tích cực dọn dẹp rồi, không đến lượt bố già động tay vào đâu!"
Anh mà để bố dọn hộ phòng anh là anh chết với tôi!
Hừm hừm! Chắc anh hiểu ánh mắt của tôi nên mới ung dung thở ra một câu như thế.
Được rồi, có ý thức tự giác là tốt, xứng đáng được thưởng phiếu Bé Ngoan!
Tôi không hó hé gì thêm, lặng thinh mặc quần áo rồi đi vào WC làm vệ sinh cá nhân và cuối cùng là ăn hết bát cháo. Xong trước còn đứng ngoài cổng đợi Vũ khóa cửa nẻo.
Chờ đến lúc ngồi yên ổn trong xe, Vũ buột miệng hỏi:
"Hôm qua lúc say em nói mình bị lộ clip và ảnh nóng, chuyện đó là thế nào?"
"Em quên sạch sành sanh rồi, có khi lúc đó em nói mớ đấy."
"Kẻ say luôn nói thật, em không biết điều này à?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
- Chương 50: Thừa nhận (H)