Đầu óc bung biêng và quay cuồng như đang xoay tít thò lò theo xoáy nước. Tôi ôm cả chai rượu, tu ừng ực chẳng khác nào người lạc trên sa mạc đang khát khô cổ gặp một hồ nước nằm sâu bên trong ốc đảo liền xông vào uống nước...
Vũ nóng mắt, giật lấy chai rượu trên tay tôi. Bị lấy mất rượu ngon, tôi nổi khùng đứng dậy vòng qua bàn ăn hòng cướp lại chai rượu. Nhưng anh cậy mình cao hơn, nhất quyết không đưa cho tôi.
"Cho tu cồn vào mồm đúng là loạn hết cả lên!" Chẳng những thế, còn chửi tôi như chửi con nít nữa chứ! Nghe có bực mình không?
Bị chọc tức, trong đầu tôi trống rỗng không nghĩ cái gì khác ngoài rượu, tự nhiên hơn cả ruồi nhảy bổ và đu lên người Vũ như con khỉ leo tót lên cây!
"Á! Đừng siết! Em làm nghẹt thở anh rồi!" Anh kêu la oai oái nhưng vẫn không quên đỡ mông tôi, cứ như là sợ tôi bị ngã ngửa vậy. Còn tôi tự dưng thấy chuếnh choáng vô cùng, nhìn thứ gì cũng một thành hai, hai rồi lại thành bốn, cảm tưởng mọi thứ đảo lộn trước mắt tôi...
Chết chết! Tôi hoa mắt chóng mặt quá rồi! Đây chính là cảm giác say người ta hay nói đó sao?
Không đúng! Gượm đã! Say làm sao mà còn ý thức như này được?
Lúc này gương mặt anh đang phóng đại trước mặt tôi, tại sao anh Vũ có thể sở hữu nhan sắc yêu nghiệt ai nhìn cũng mê thế nhỉ? Đẹp quá đi mất, tôi vô thức đưa tay lên vỗ vỗ "bốp bốp" thành tiếng lên khuôn mặt có dấu hiệu lão hóa ngược của Vũ. Thông qua lớp da từ bàn tay mình, tôi cảm nhận da thịt trên mặt anh rất láng mịn, cảm xúc trơn bóng nhẵn nhụi sờ tới sờ lui một lượt thích thật đấy! Nhan sắc đẹp đến nghẹt thở thế này bảo sao nhiều gái nó theo là phải rồi!
Đôi mắt gần như kèm nhèm không nhìn rõ mọi thứ, tôi chỉ biết bàn tay anh đang cầm chai rượu đặt xuống bàn. Sau đó chính bàn tay ấy đỡ lấy lưng tôi một cách nâng niu như một món bảo vật trân quý nhất.
Bị tôi vỗ mặt đến phát đau, đỏ rát hai bên má Vũ không tức giận mà còn mỉm cười dịu dàng.
"Say rành rành ra còn bảo không say?"
"Em không say!" Máu nóng dồn lên não, tôi gắt um lên hệt một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích.
"Ừ không say thì không say. Nhưng Sơn Ca này, nếu có chuyện gì khiến em bất mãn thì cứ nói hết ra đi, anh sẵn sàng lắng nghe." Anh vẫn vậy, đáy mắt nhu tình tràn đầy mật ngọt cứ say đắm nhìn tôi không thôi.
Cảm tưởng bị vây hãm vào trong đó, tôi cố gắng lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo nhưng bất thành...
Từng câu từ lọt vào tai từng tí một, anh muốn tôi bày tỏ sự bất mãn của mình? Dù đầu óc có tạm thời trì trệ nhưng khả năng nghe hiểu vẫn tốt chán!
Được thôi, em sẽ cho anh được toại nguyện!
"Anh có biết mình đang làm nhiễu loạn trái tim em không? Anh tồi tệ lắm Vũ ạ!"
Được cho phép trải lòng không giấu giếm bất cứ chuyện gì, trước tiên tôi mắng mỏ một câu cho thỏa thuê... Sau đó là những tràng chửi bới tuôn ra không ngừng khiến người ta liên tưởng tới dòng thác nước ào ạt chảy xuống vùng hạ nguồn.
"Anh là đồ khốn nạn! Đừng tưởng nói yêu tôi thương tôi là tôi sẽ tin anh thật lòng thật dạ với tôi. Anh nói thế để lừa gạt và chơi khăm tôi chứ gì? Anh là dạng người nào tôi còn không rõ sao? Tại sao anh lại có suy nghĩ đê tiện với em gái mình như thế? Anh có biết vì ngủ với anh mà tôi khổ sở như thế nào không? Vì anh, tôi bị người ta tung clip và ảnh nóng lên mạng. Và cũng vì anh, cả cái xã hội bạc bẽo này rủa xả tôi không ngớt. Anh nói xem tôi nên sống thế nào cho vừa lòng thiên hạ?"
Đầu óc hiện giờ xoay tít như cái chong chóng, những ngôn từ chất chứa sự thù ghét từ miệng tôi nghe thật chát chúa làm sao. Quá nhiều ức chế dồn nén muốn bùng nổ, tôi vừa chửi vừa liên tục đấm mạnh lên bả vai anh cho hả giận.
Nước mắt không khống chế được cũng theo đó mà tuôn rơi. Từ bé tới giờ tôi chẳng mấy khi phải rơi nước mắt. Có lẽ đây là lần đầu tôi khóc trước mặt anh và nhiều như thế. Mũi sụt sịt, tôi không để ý tới nó còn định quạc mồm chửi tiếp nhưng bị chặn lại bởi đôi môi ấm nóng đầy bất ngờ từ người đang bế bổng mình...
Anh thật là quá đáng! Những trò đùa cợt đó khiến em rất mệt mỏi... Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta cứ duy trì tình anh em mãi giống lúc trước không được sao?
Vũ không nói gì, anh ngừng hôn môi áp trán mình lên trán tôi và giữ nguyên tư thế bế bồng như cũ, bế tôi đi lên tầng.
Đặt tôi ngồi lên giường, anh ngồi sáp lại gần nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của tôi...
"Sơn Ca! Em mắng đúng lắm, anh là một tên khốn kiếp không chịu thổ lộ lòng mình sớm hơn. Nếu không phải người thứ ba xuất hiện có lẽ anh tuyệt đối vĩnh viễn im lặng... " Đôi mắt đen tuyền nhìn tôi không chớp, ánh mắt ấy như có ma lực u mê không lối thoát...