Tôi xoay người sang bên cạnh và ngắm nghía bóng dáng của mình trong gương.
Đây là chiếc chân váy dài ngang bắp chân phối cùng với áo len mỏng form rộng, là một lựa chọn hoàn hảo cho một buổi chiều cuối thu chớm lạnh. Chiếc váy mang màu sắc tươi sáng đồng thời có chiều dài phù hợp giúp người mang chiều cao nấm lùn như tôi "ăn gian" chiều cao của mình một cách hiệu quả.
"Không những ấm áp mà còn rất xinh nữa!" Chị chủ miệng ngọt hơn đường mía cứ khen ngợi mãi không ngớt làm tôi ngại ngùng.
"Được rồi, em mau thay giày ra đi!" Chị nhấc ghế để tôi ngồi thử giày rồi cầm hộp quà đưa cho tôi mở.
Bên trong là một đôi giày boot cổ thấp kiểu dáng đơn giản nhưng đậm nét sang trọng và quý phái của màu đen huyền bí. Tôi ngồi xuống ghế cởi đôi giày thể thao mình đang đi để gọn sang một bên. Xỏ chân mình vào, chỉ ba từ thôi: rất vừa vặn!
"Em đi thử xem giày có bị kích chân hay nhấc gót không?"
Tôi nhẹ nhàng "Dạ!", đứng dậy đi lại xung quanh phòng thay đồ theo lời chị chủ.
"Vừa lắm chị ạ!"
"Quần áo giày dép đều vừa người, phải yêu thương em cỡ nào thì anh trai em mới lựa đồ khéo như vậy!" Chị chủ vừa cười rạng rỡ vừa trả lời thật lòng.
Chẳng yêu thương như chị nói đâu, anh em em ghét nhau như chó ghét mèo lắm đó!
Nếu là bình thường tôi sẽ đối đáp cực gắt một câu như thế, nhưng vì chị chủ xinh đẹp cộng nhiệt tình nên tôi không hó hé gì khi nghe chị ấy cảm thán.
Còn phản ứng của anh Vũ khi nhìn thấy tôi thì sao?
Biểu cảm tưng tửng trên mặt sớm đã bay biến hết sạch, anh nở một nụ cười ngọt ngào như muốn tan chảy. Như thể trong tròng mắt đen tuyền ấy chỉ chứa đựng duy nhất mỗi mình hình bóng tôi.
Tôi không hiểu tại sao anh lại nhìn tôi và mỉm cười đầy lạ lùng như thế. Rõ ràng ban nãy trang điểm xong có vậy đâu.
Kỳ quặc thật đấy!
Tuy thấy gái xinh như chị chủ tiệm nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn giữ thái độ lãnh đạm đi thanh toán hóa đơn. Tôi trợn tròn mắt kinh hãi khi phong thanh nghe được số tiền anh phải trả lên tới 5 triệu!
Anh Vũ không nói gì thêm, nắm tay dắt tôi ra bên ngoài. Suốt cả đoạn đường đi chúng tôi không nói với nhau câu nào, Vũ tập trung lái xe còn tôi thở thẩn nhìn nhà cửa đường xá vun vυ"t lùi về sau đến chóng hết cả mặt.
Nơi diễn ra buổi tiệc chiêu đãi là ở tại một trung tâm tổ chức sự kiện có tiếng và xa hoa bậc nhất Hà Nội.
Tôi nghển cổ lên nhìn... Oa! Đây chẳng phải là khách sạn JW Marriott - khách sạn được mệnh danh là khách sạn MICE đẳng cấp nhất tại Việt Nam hay sao.
Chưa hết đâu nhé! Tôi còn nghe nói khách sạn JW Marriott được mệnh danh là "khách sạn có thiết kế và xây dựng đẹp nhất" khu vực châu Á - Thái Bình Dương nhờ thiết kế lấy cảm hứng từ “Con Rồng huyền thoại” nằm bên bờ Biển Đông - một biểu tượng rất có ý nghĩa trong di sản văn hóa lâu đời, đậm đà bản sắc dân tộc Việt Nam.
Nhưng ngày trước, khi nhắc đến đám cưới bạc tỷ của nữ quái siêu lừa đảo, người ta nhớ đến ảnh chụp chiếc ô tô siêu sang Rolls Royce bên ngoài sảnh khách sạn JW Marriott. Và trở thành một vụ ầm ĩ suốt một thời gian...
Mấy cái này tôi cũng chẳng quan tâm lắm đâu, tại hồi đó vài trang báo mạng suốt ngày đưa tin lên facebook nhìn mòn cả mắt thì tôi mới biết đấy.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên an ninh khách sạn, Vũ cho ô tô đỗ vào car park.
"Em đã nhớ mấy lời anh dặn chưa?" Anh chủ động cầm tay tôi đặt lên khuỷu tay anh ấy. Tôi biết điều không làm loạn, ngoan ngoan để im.
"Não em không phải não cá vàng!" Tôi không quên cà khịa một câu.
"Ờ ngoan như thế là tốt!"
Hai anh em chúng tôi đi vào sâu bên trong sảnh chính khách sạn theo sự chỉ dẫn của một bạn nữ mặc áo dài.
Tôi ngước mắt lên nhìn cảnh quan xung quanh. Hệ thống đèn đóm màu hoàng kim đem cảm giác dịu nhẹ và ấm áp, không gian rộng rãi thoáng đãng dễ chịu đi cùng âm thanh du dương êm tai. Tôi không rõ họ có xông mùi thơm gì không, nhưng khi hít thở cả cơ thể tôi rất thoải mái.
Hôm nay khách sạn có tổ chức tiệc cưới, nhìn kiểu dáng trang trí phông nền và không khí náo nhiệt đặc trưng của một hôn lễ là tôi đoán ra ngay.
Tôi không bận tâm đến những thứ không liên quan tới mình, khoác tay Vũ tiến vào không gian của buổi tiệc chiêu đãi.
Ngoài Vũ ra tôi không quen ai hết... cảm giác bất an không ngừng dấy lên trong lòng.
Vũ bảo tôi đứng chờ, anh ấy nói phải đi chào hỏi ban lãnh đạo và đồng nghiệp một lát rồi quay lại ngay. Tôi gật đầu đứng bơ vơ một mình nhìn ngắm những tấm ảnh treo trên tường. Lạc lõng và trơ trọi - đó là cảm giác lúc này của tôi.
Đứng một chỗ quá nhàm chán, tôi di chuyển tới quầy trà cafe tính uống cái gì đó cho bớt nhạt mồm nhạt miệng.
Là lần đầu không tránh khỏi sai sót, tôi rót trà vào cốc xong không biết có nên bỏ những thứ bày sẵn ở trên bàn hay không. Tôi cứ đứng đực người ra đấy loay hoay mãi không pha nổi cho mình một cốc trà.