Mới sáng sớm, tôi nhấc vali nhỏ gọn xuống dưới nhà. Bố ở trong bếp bận bịu với món phở bò tái, tôi đẩy vali vào góc nhà cho gọn sau đấy chạy ra phụ giúp bố chuẩn bị bữa sáng.
"Ngay trong tối qua con đã chuẩn bị xong ngay rồi à?" Bố cầm muôi múc nước xương hầm vào tô phở, vừa nhìn cái là biết tôi đã sửa soạn xong hành lí.
"Thì con chỉ ở đó những hôm đi học, ngày nghỉ con vẫn về với bố chứ có đi luôn đâu ạ." Tôi cười toe cười toét bê tô phở bố mới chan nước dùng.
"Ra ngoài sống nhớ cẩn thận nghe con, xã hội giờ phức tạp lắm. Rời khỏi vòng tay của gia đình là cả một bầu trời bão tố đấy con biết không?" Vẫn luôn là bố quan tâm tôi nhất, bố điềm đạm nhắc nhở tôi phải cảnh giác thế giới ngoài kia.
"Vâng con biết rồi ạ."
"Nếu cảm thấy không hợp thì hãy về nhà! Bố luôn ở đây dang rộng cánh cửa chờ con trở về."
Một đứa ương bướng như tôi suýt phát khóc vì câu nói này, bố Sơn là cán bộ đã về hưu nhiều năm nhưng sao có thể chiều chuộng tôi một cách không giống bình thường?
Có những lúc bố không giận mà uy trông đáng sợ thật đấy nhưng chưa một lần dạy dỗ tôi bằng đòn roi. Hoàn toàn trái ngược với các ông bố làm cán bộ hay nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái. Tôi có hỏi, bố chỉ cười nhẹ nói: con không được sống với bố mẹ ruột đã là một điều thiệt thòi lớn nhất của một đời người, sao bố nỡ lòng nào mà đánh con?
"Vâng, con sẽ mãi ghi nhớ điều này mà bố." Tôi nhoẻn miệng cười tít mắt với bố.
Hai bố con ăn sáng gần xong Vũ mới lò dò từ trên gác đi xuống. Tôi ăn xong tự giác rửa bát nồi niêu xoong chảo trước, lau khô tay rồi chào bố kéo vali đi nhanh ra cửa như chạy trốn hung thần ác sát. Suốt cả quá trình tôi không thèm liếc mắt nhìn Vũ một cái.
"Sơn Ca! Em chưa chào anh, em tính đi đâu vậy?" Vũ không để tôi yên, anh ta lớn tiếng gọi tôi lúc này đã chạy đến cổng.
Tôi giả làm người mắt điếc tai ngơ nhanh tay đóng chốt cổng, kéo vali chạy vụt ra ngoài ngõ mặc kệ tiếng gọi bám theo ở đằng sau.
.........
Tôi vừa chạy đến nơi, Giang lái chiếc xe SH tới.
"Cậu mang ít đồ vậy?"
"Ừ, mang nhiều lỉnh kỉnh đồ đạc quá vất cho cậu đèo mình thôi!" Hi hi cười, tôi leo tót lên xe.
"Vất vả gì chứ, cậu không chê mình sức trai tráng gánh hai hạt vừng là mình vui rồi." Giang dí dóm đáp lại, thấy tôi ngồi vững cậu cho xe chạy ngay.
"Cậu nói cậu yếu thì ai tin hả cậu?"
"Vậy mà vẫn có người chê đấy."
Tôi nghe không hiểu nhíu mày hỏi lại:
"Ủa ai kỳ vậy?"
"Bí mật."
Giang đèo tôi qua phòng trọ nhà cậu ấy kinh doanh, do đã xem ảnh trước nên tôi thấy nội thất trong phòng đầy đủ, không có nhiều sự khác biệt lắm. Phòng trọ 30m2 khép kín 3 triệu một tháng cũng coi là rộng rãi thoáng đãng rồi.
Tôi lén tra qua giá gốc tiền thuê trên mạng, ép Giang không nể nang tôi cho bằng được. Nợ cậu ấy 50 triệu không phải là ít giờ nợ thêm một khoản ân tình nữa thì tôi không biết đường nào mà trả cậu ấy.
Hiểu tính tôi Giang lấy đúng giá niêm yết trên thị trường, tôi trả trước tiền thuê ba tháng cho cậu ấy. Hai đứa đang nói chuyện với nhau được một lúc thì Minh Khôi đến.
Nhìn thấy nó đi con xe cub hôm qua tôi để chỏng chơ giữa đường, tôi chạy ra ngạc nhiên hỏi:
"Tao nhớ là tao vẫn chưa trả xe cho mày mà nhỉ?"
"Đúng thế bạn thân của tôi ạ! Chú Vũ không gọi xe thùng chở đến tận nhà tao có khi giờ này người ngồi trên xe là người khác rồi ý." Nó hơi đàn bà lườm nguýt tôi một cái.
"À thế à?"
Tôi đinh ninh xe nó mất rồi cộng với điện thoại bị vỡ màn hình nên vẫn chưa nói cho Khôi biết chuyện, mới chỉ kịp loáng thoáng kể tôi ra ngoài thuê trọ.
"Balo của mày đây, đi đứng va quyệt kiểu gì mà để điện thoại vỡ nát hết màn hình thế này?"
"Ờm ờ hôm qua đi vội nhìn điện thoại không nhìn đường tao tông xe vào cột điện. Đường thì đường bê tông bị vỡ như thế là chuyện bình thường."
"Thật không đấy?" Câu này là Giang hỏi.
"Thật mà, không tin cậu hỏi anh Vũ đi là rõ."
Hai thằng con trai không tin đăm chiêu nhìn, tôi hoang mang vội vàng đuổi Khôi về.
"Thôi mày về đi, tao còn đi sửa điện thoại."
"Ơ này không mời tao vào uống nước à?"
"Để khi khác, hôm nay tao bận rồi."
"Mày thì bận gì, cái đồ có sắc quên bạn kia!"
Tôi không quan tâm mấy lời nói lảm nhảm của Khôi, nhân lúc nó chưa nhảy xuống xe tôi đẩy cả người lẫn xe ra ngoài cổng khu nhà trọ.
Đến lúc quay vào trong, tôi gai người trước ánh mắt nhìn đăm đăm từ nãy tới giờ của Giang.
"Chúng ta có phải là một đôi không, Sơn Ca?"
"Có." Tôi gật đầu. Nếu Giang muốn biết sự thật, tôi sẽ không giấu giếm kể hết cho cậu ấy nghe vậy.
"Mình chỉ hỏi thế thôi, cậu cũng biết đấy mình không thích ép buộc người khác, nhất là cậu. Cậu vào phòng trọ chuẩn bị đi, mình đưa cậu đi sửa điện thoại."