"Cái gì ạ? Anh bảo sao cơ ạ? Cánh cửa đó hết 50 triệu lận ý ạ?" Tôi kinh ngạc hét lên vào mặt anh quản lý khách sạn. "Cánh cửa đó có dát thêm vàng mà đắt thế ạ?"
"Thưa cô, cửa được làm từ gỗ sồi nhập khẩu, để mua một tấm về giá thành cũng không hề rẻ. Đó còn chưa kể công gia công và thiết kế cánh cửa nên chi phí cao là chuyện hết sức bình thường ạ." Anh nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp ái ngại nhìn tôi.
Cứu!
Tôi muốn khóc quá! Chắc kèo anh nhân viên này đang nghĩ tôi đã nghèo lại còn thích đi phá hoại đập phá lung tung...
Không đâu tự dưng để hoang phí một đống tiền từ trên trời rơi xuống. Lòng đau như cắt, nước mắt dầm dề, tôi xót của hỏi nhỏ:
"Anh ơi! Em là sinh viên nghèo không có nhiều tiền đâu anh. Em lần đầu trót dại, anh giảm giá thành cho em xuống một tí xíu được không ạ?"
"Một tí xíu của quý khách là bao nhiêu ạ?" Anh ấy vẫn cứ cười nhìn tôi.
Chết tiệt! 50 triệu có thể giảm xuống tí xíu là bao nhiêu? Trong sổ tiết kiệm của tôi vừa tròn 49 triệu, giờ cống hết cho khách sạn thì khác gì số dư trong tài khoản còn âm một triệu?
Hoàng Thiên Vũ! Anh về nhà thử xem! Tôi sẽ vặt trụi hết tóc trên cái đầu mĩ miều của anh! Xem anh còn có mặt mũi nào để đi chơi gái nữa không?
Khi tôi đang đau đầu nghĩ cách để đào ra 50 triệu bằng một nốt nhạc mà không để động vào số tiền tiết kiệm kia, Giang không chần chừ đưa thẻ của cậu ấy cho nhân viên thanh toán.
"Không cần làm khó cô ấy, anh cứ thanh toán bằng tài khoản của tôi."
"Cảm ơn quý khách!" Vài nhân viên đứng gần cửa cúi chào khi chúng tôi đi ngang qua.
Khôi nhà có việc nên nó không đợi chúng tôi, sớm đã đi về trước.
Ra đến vỉa hè, tôi cầm lấy biên lai thu tiền, biết ơn nhìn Giang và khẳng định chắc nịch với cậu ấy:
"Sẽ có một ngày mình sẽ trả đủ cho cậu số tiền ngày hôm nay."
"Không cần đâu Sơn Ca, mình không thích cậu khách sáo với mình như thế. Cậu làm vậy mình thấy không vui, chẳng khác nào quan hệ giữa chúng ta xa cách như người dưng nước lã."
"Nhưng mình không thích nợ nần với người khác, nhất là tiền."
"Hay là thế này đi, nếu cậu thấy áy náy quá thì hễ mình đi ăn cậu mời, thế có được không?" Thuyết phục tôi không được, Giang đưa ra một sáng kiến.
Tôi thấy nó hợp lý, gật đầu đồng ý luôn.
Để xem nào 50 triệu à? Tôi nhẩm tính, mỗi bữa đi ăn tôi và cậu ấy cộng lại hết 200 cành, chia ra là phải mời cậu ấy cho đủ 500 bữa. Ui chao, từ giờ đến lúc tốt nghiệp chắc trả vừa đủ.
"Miễn là cậu chỉ tính gốc không tính lãi là hên cho mình lắm rồi."
"Sao mình làm thế được? Tất nhiên là mình không tính lãi cho cậu rồi." Giang mỉm cười, lại là cái răng khểnh đáng yêu đó!
.........
Giang đèo tôi về tận nơi, ngoài cổng đã có một chiếc BMW màu trắng quen thuộc đỗ ở đấy... Tôi trả mũ bảo hiểm cho Giang, nhăn mặt nhìn chiếc xe đó.
Quái! Rõ ràng tôi về trước, sao xe của Vũ xuất hiện ở đây?
"Mình vào nhà đây, bye cậu nhá!" Tôi vẫy tay tạm biệt Giang.
"Bye bye!"
Tôi nghi hoặc mở cổng, đi vào trong. Đúng như tôi nghĩ, Vũ đang nói chuyện với bố ở phòng khách.
"Con chào bố ạ! Em chào anh!" Trước mặt bố tôi thể hiện mình là một đứa con ngoan hiền. Nhưng đến khi chào ông anh chết dẫm, tôi chào nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Sau khi gây ra một trận bát nháo ở khách sạn, Vũ bình thản ngồi uống trà cùng bố Sơn như thể gã đàn ông khốn nạn tôi vừa gặp sáng nay là người khác chứ không phải gã.
Chào xong, tôi ngoảnh mặt nhìn sang bố...
Điều tôi quan tâm nhất bây giờ là thái độ của bố, còn đống hổ lốn sáng nay... xem như là tại số mình đen đủi đi.
"Vậy là hai đứa thấy không hợp nhau nên quyết định hủy bỏ đám cưới?" Bố nhàn nhạt nhấp một ngụm trà thơm thoang thoảng mùi sen.
"Vâng, về mặt pháp lý bọn con không có sự ràng buộc vì vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, chuyện này nếu kết thúc ở đây sẽ không gây ra tổn thất gì cho hai nhà đâu bố."
Ý Vũ nói là "Bố cứ yên tâm mọi chuyện con đã giải quyết êm xuôi rồi, bố không cần phải lo!" ấy hả?
"Chuyện riêng tư của con, tự con giải quyết bố không can thiệp. Là người đứng ra làm cầu nối mà để thất bại đúng vào lần đầu thế này... nói thật, bố có hơi thất vọng."
"Không sao đâu bố, người này không được thì vẫn còn có người khác. Và lại con không vội cũng không gấp, lần này nếu gặp người hợp ý con sẽ dẫn về ra mắt bố."
Nghe ngữ điệu hai bố con nói chuyện, tôi ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì. Bố đã biết Vũ xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ với Nhã chưa? Đây mới là điều trọng tâm tôi muốn biết nhất.
Họ nói với nhau thêm vài câu, bố đứng dậy bảo đi chuẩn bị bữa trưa.
Tôi cũng nhổm dậy theo nhưng Vũ ngăn cản:
"Anh đã trở thành trai chưa vợ, mày đã hài lòng chưa?"