Chương 18: Tất cả chỉ là một vở kịch?

Hai mắt trợn ngược lên nhìn trừng trừng vào kẻ vừa tát mình, tôi bàng hoàng che má trái bỏng rát và không thể tin được ở một nơi ô uế như này bản thân lại bị đánh.

Khôi và Giang thấy tình hình căng như dây đàn, vội đứng che chắn trước mặt tôi. Nhưng tôi đâu phải là người yếu đuối như họ nghĩ. Tôi đẩy hai bức tường thịt kiên cố sang một bên, lớn tiếng trách móc:

"Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Từ bé đến giờ, một đứa chưa lần nào bị đòn roi quật lên người... Vậy mà anh dám đánh tôi? Muốn đánh tôi, anh chưa có đủ tư cách để thay bố dạy dỗ tôi!"

"Mày không được nói hỗn như thế! Anh sai, không đến lượt mày nhiều lời nhảy vào lên mặt dạy đời. Sự việc hôm nay đã vỡ lở, anh sẽ nói hủy hôn với bố và không có đám cưới nào tổ chức hết."

Sau khi cho tôi một bạt tai, Vũ không có một sự áy náy nào, anh ta dửng dưng nhắc đến từ "hủy hôn".

Nói như vậy thế tức là cả chị Thanh lẫn Nhã không là gì hết đối với anh ta?

Trong mắt Vũ, họ chỉ là công cụ để anh ta vui chơi qua đường?

"Tên khốn kiếp! Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo đánh chết tên trăng hoa nhà anh!" Quên cả đau, tôi tức giận xông vào muốn đạp chết anh ta. Loại người đốn mạt sống lỗi như anh ta, xứng đáng bị đánh chết trăm nghìn lần!

Khôi và Giang đứng nguyên tại chỗ, mắt thấy sắp sửa nổ ra một trận đánh nhau, hai người nhìn nhau và cùng một lúc xông đến giữ người tôi.

"Ấy đừng đừng... Bình tĩnh!" Là giọng thằng Khôi, thấy tôi không khống chế được cơn phẫn nộ đang dâng trào cuồn cuộn, nó là người nhanh nhất ôm chặt hông tôi, không cho tôi làm loạn.

"Buông ra! Buông ra! Đừng ai ngăn cản tôi, để tôi cho anh ta một trận nhừ tử!"

Đã bị đánh thì chớ lại còn bị ngăn cản, tôi điên tiết liên tục giãy đạp hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai thằng con trai.

"Sơn Ca! Nghe mình nói, không phải cứ dùng bạo lực là có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Cậu cứ vậy chỉ làm sự việc thêm rối hơn mà thôi."

"Nhưng mình không thể để yên như vậy, loại người thích đùa giỡn tình cảm đàn bà con gái và sống vô trách nhiệm xứng đáng ăn đập vài trận."

Giang giữ chặt hai má tôi, ép tôi nhìn vào tròng mắt màu hạt dẻ không một gợn sóng của cậu ấy. Và tôi như bị sự điềm tĩnh đó thu phục trong nháy mắt, thôi không gay gắt như lúc nãy...

"Nào! Nghe mình! Cậu có đánh chú Vũ một lần, hai lần thì mọi chuyện vẫn như cũ không thay đổi được gì. Giờ chúng ta đã biết sự thật, cách tốt nhất là cậu về nhà báo cáo tường tận cho người lớn biết để họ giải quyết."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu trong vô thức...

"Ừ, mình nghe cậu..."

"Vậy để mình đưa cậu về."

"Ừ."

Nhờ sự điềm tĩnh của Giang, một trận bát nháo sắp sửa bùng nổ được dẹp yên trong phút chốc.

Vậy là một vụ bắt gian kết thúc một cách lãng xẹt như vậy đấy...

.........

Chờ đến khi bóng dáng ba người thanh niên khuất sau khung cửa bị Sơn Ca đạp rơi sập xuống sàn nhà lúc đi vào, Hoàng Thiên Vũ điềm nhiên chỉnh lại nếp nhăn ở trên áo. Nhìn người con gái vẫn đang gục dưới sàn nhà, anh lạnh lùng nói:

"Người đi hết rồi, đừng diễn nữa!"

Nhã từ tốn ngẩng đầu, bình thản đứng dậy nhìn người đàn ông hờ hững không một cái liếc mắt nhìn mình:

"Tối nay về chú định làm gì?"

"Cô cũng nghe thấy rồi đấy. Hủy hôn, còn phải hỏi?"

Nghe câu trả lời cụt ngủn của Vũ, Nhã biết câu trả lời vẫn hỏi:

"Từ ban đầu nếu đã không thích sao chú lại đồng ý kết hôn với chị gái của tôi?"

"Câu hỏi này tôi đã trả lời một lần... " Vũ nhỏ mọn bắt bẻ Nhã.

"Tôi hỏi vậy thôi, chú không thích tôi cũng không ép chú trả lời. Nhưng mà này, chú nỡ đánh cô ấy thật à?"

"Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời. Con bé nó ỷ mình được chiều chuộng từ tấm bé, việc của mình không lo lại có sở thích đi lo chuyện bao đồng khắp nơi. Tôi đánh nó một cái thì có xá gì." Vũ nhún vai, ý bảo cái tát vừa rồi chỉ là để cảnh cáo Sơn Ca.

Thực chất hôm nay anh có lịch trực vào buổi chiều chứ không phải trực ca sáng như đã thông báo. Để dàn xếp vở kịch diễn ra trong sáng nay, anh đã tốn không ít tiền!

Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Vũ khẩn trương nói với Nhã:

"Tôi phải về ngay, con bé nó mà tố cáo tôi trước thì thứ đợi chờ tôi sẽ là một cây chổi quét nhà đập liên hoàn vào người đâu."

"Ồ thế không phải là cây chổi lông gà à?" Cô cười chế giễu anh ta.

Quả đúng như dự đoán, một từ "gà" biến Thiên Vũ từ trạng thái bình thường chuyển sang trạng thái hoảng loạn. Anh ta nhảy cẫng lên.

"Cô này, đùa chẳng vui gì cả! Vô vị!"

"Chú chê tôi vô vị thì không về mau đi! Có khi giờ Sơn Ca sắp về tới nơi rồi ý."

"Đúng nhỉ? Tôi đi trước đây, còn cái cửa này có người đền rồi, cô thay đồ rồi về còn đi học."

Nói chưa dứt lời đã lao vυ"t đi như cơn gió...

Nhã: "..." Ơ khoan... Nhã ngơ ngác nhìn... phòng này có một cặp đôi đang thuê mà! Cửa hỏng thì làm sao họ hành sự tiếp hả chú?