Chương 5

Lúc Law tỉnh dậy đã là ngày thứ ba, cậu nhìn trần nhà xa lạ có chút hoài nghi. Nhưng cảm nhận được sự nhẹ nhàng bên trong cơ thể mà trước nay chưa từng có, cậu biết mình đã phẩu thuật thành công.

Cậu xốc nhẹ chăn lên, phát hiện mình đang nằm trên giường.

Căn phòng bố trí đơn giản, chỉ có giường, tủ quần áo cùng một cái bàn nhỏ.

Law dùng tay che lại vết thương ngồi dậy liền nhìn thấy Anne mặc một cái áo ngủ thỏ con màu hồng, trên tay cầm chậu nước bước vào.

Cô nhìn thấy Law đã tỉnh dậy thì nhướng mày, sau đó gật đầu nói: “Cậu rốt cuộc cũng tỉnh, nếu không phải cậu còn thở, tôi đã tưởng rằng cậu phẫu thuật thất bại nên đi gặp thượng đế rồi.”

Tuy rằng không thể không thừa nhận cô mặc bộ áo ngủ này thật sự trông rất đáng yêu, nhưng gương mặt cá chết kia vẫn khiến cậu mệt mỏi a. Law nhìn cô không tự chủ được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu nhìn Anne đem chậu nước kia đặt sang một bên, mở miệng hỏi cô: “Đây là chỗ nào?”

Chẳng lẽ cô đi trộm mấy trăm triệu để mua một căn nhà?

Anne cũng không biết nội tâm phong phú của Law đang nghĩ cái gì, cô chỉ đem chuyện cậu ngất xỉu nói qua một lần.

Anne nhìn cậu trầm mặc nói: “Tôi cảm thấy chúng ta thật là may mắn, có thể gặp được người nguyện ý vươn tay giúp đỡ.”

“……Cậu nói đúng.” Law rũ mắt nói: “Tôi nên đi nói tiếng cảm ơn với ông ấy.”

Từ đó về sau cả hai cứ an an ổn ổn mà sống cùng ông Wolf, lúc rảnh sẽ phụ việc nhà giúp ông ấy.

Trong phòng Anne ngoài các loại tài liệu thì còn có các công cụ rèn luyện. Bởi thế nên trừ khi có việc phải ra ngoài, hầu hết thời gian cô đều ngâm mình trong phòng.

Mà Law cũng đã bắt đầu luyện tập năng lực của mình, chỉ là cậu nhận ra năng lực này đòi hỏi lượng thể lực tiêu hao quá lớn.

Ngày ngày cứ trôi qua bình ổn như thế, tuy rằng cả hai đều không nhắc lại sự kiện kia, nhưng bọn họ đều đồng lòng muốn báo thù cho Corazon.

Một buổi tối nọ, ông Wolf do bận việc nên không có nhà, Law đem thức ăn ra bàn nói: “Cậu không quay về Biển Đông tìm anh trai mình sao?”

“Không có cách, nên hiện tại cứ gác lại đi.” Anne ăn một muỗng canh xong mới thỏa mãn thở ra một hơi: “Dù sao anh ấy nhất định sẽ trở thành hải tặc, cho nên đến lúc đó tôi đến Đại Hải Trình tìm anh ấy là được rồi.”

“Lại nói tiếp, cậu có tính toán gì không?”

Anne nhìn cậu một cái, mặt vô biểu tình nói: “Tính toán cái gì? Tôi dĩ nhiên sẽ đi làm hải tặc.”

Cả hai nhìn thoáng qua đối phương, Law nhìn cô nói: “Tôi phải làm thuyền trưởng.”

“Tôi mới là thuyền trưởng.”

“Thế kéo búa bao đi.”

“Được!”

Kết quả kéo búa bao, Law thắng, trở thành thuyền trưởng băng hải tặc Heart.

Anne oán hận cậu suốt mấy ngày liền, hơn ba ngày trôi qua cũng chưa cho đối phương một cái sắc mặt tốt.

Nhưng dù cho sắc mặt cô có tốt hay xấu thì đối với Law cũng đều là mặt cá chết.

Mỗi ngày Anne đều làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hơn hết cũng rất nỗ lực luyện tập.

Nếu muốn trở thành người tự do thì giá trị vũ lực thật sự rất quan trọng.

Hơn nửa năm ở chỗ Doflamingo, cô không thể liên tục tập luyện nên bản thân cũng đã yếu đi không ít. Hiện tại cần phải cố gắng tập luyện để đem sức mạnh ở thời điểm trước kia trở về.

Dẫu sao Anne cũng là kiểu người vô cùng khét khe với bản thân.

Một buổi sáng hôm nọ, cô vẫn như thường lệ đi tập luyện.

Từ đằng xa nhìn thấy Law đang xách một con gấu bông đi đến.

“…”

Anne dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, người này chẳng lẽ lại có niềm đam mê với gấu bông đồ chơi?

Cậu, cậu ấy bắt đầu có tâm hồn thiếu nữ sao?

“Ánh mắt đó của cậu là có ý gì?!”

Cảm thấy ánh mắt của Anne thập phần khó tin, Law không nhịn được mà gào một tiếng.

“Cậu mua? Bao nhiêu tiền?”

“Ân?” Law hơi sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ đem con gấu trên tay giơ lên nói: “Sống.”

Lúc này Anne vô cùng kinh ngạc, cô buông thanh tạ trên tay xuống mà đi tới nhìn con gấu, thành thật mà nói nó có hơi bẩn, hơn nữa hình như còn bị thương, thực sự nhìn rất yếu ớt.

“Hình như là nó đói rồi, cậu cho nó uống nước, tôi đi lấy đồ ăn cho nó.”

Anne chạy vào phòng lấy chậu nước cho nó rửa mặt, Law từ phòng ăn đem ra phần thịt còn thừa cho nó.

Con gấu không có dáng vẻ muốn ăn, nhưng sau khi đem thịt lên nó liền chén sạch. Con gấu dưới ánh mắt kinh ngạc của cả hai mà nhanh chóng đứng lên.

“Cảm ơn mọi người đã cứu tôi.”

“…”

Hiếm khi biểu tình của cả hai có chút đồng bộ, khẽ nhếch miệng lộ ra thần sắc khϊếp sợ.

Anne không nói gì mà khều khuề tay Law, cậu giận dữ hét: “Cậu làm gì vậy?!”

“Không phải nằm mơ?” Anne nhìn con gấu trước mặt chớp chớp mắt nói: “Gấu có thể nói chuyện?”

“Xin, xin lỗi…”

“Mắc gì phải xin lỗi tôi?!”

“Tôi th-thành thật xin lỗi!”

Anne trầm mặc một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Law, cậu đứng phía sau lên tiếng: “Ngươi tên gì? Vì sao lại ở đây?”

Gấu trắng chớp chớp đôi mắt đáng yêu nói: “Tôi tên là Bepo, là người của tộc Mink thuộc đảo Zou.”

Zou? Tộc Mink?

Anne vuốt cằm nói: “Đại Hải Trình?”

“Chính xác thì đảo Zou ở Tân Thế Giới.” Bepo nói: “Là nửa sau của Đại Hải Trình.”

Cả hai chưa từng đi qua Đại Hải Trình, liếc nhìn nhau, còn chưa biết nên nói gì thì Bepo đã tiếp lời: “Nếu hai người đã cứu tôi, vậy tôi có thể trở thành thuộc hạ của hai người không?”

“À…Được.”

Ông Wolf tuy rằng thời điểm lần đầu gặp Bepo rất hoảng sợ, nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn sắp xếp cho Bepo một căn phòng trống.

Lúc này, Law đang ở trong phòng tắm xoa lông giúp chú gấu trắng này. Còn Anne thì đi chuẩn bị quần áo.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh, cậu theo bản năng liền chạy tới nơi phát ra âm thanh.

“Để tôi đi xem.” Law đi từ phòng ra, cậu khoác hờ áo khoác rồi nói: “Đó là chỗ mà buổi chiều tôi cứu Bepo.”

“Tôi đi cùng cậu.”

Anne nói xong liền nhanh chân bước đi, Law cũng theo sát phía sau.

Hai người vội vàng chạy tới chỗ phát ra âm thanh. Nhìn thấy ở chỗ tảng đá lớn có vết máu, phía trước còn có lợn rừng, răng năng của nó còn đang thọc một người.

“Cứu người trước đã.”

Law vừa dứt lời, Anne liền tiến lên tung một cước vào đầu con lợn rừng. Nó bị đòn này làm choáng váng mà lui vài bước.

Sau đó Anne tung tiếp một quyền thật mạnh vào tròng mắt của nó.

Lợn rừng ăn đau, càng trở nên hung bạo mà chạy thẳng tới chỗ cô.

“Cậu đưa người sang chỗ khác đi.” Anne nghiêng người né nanh vuốt của lợn rừng, cô đạp một chân vào thân cây phía trước để trợ nhảy.

“Room.”

Vòng tròn màu xanh bao bọc cả con lợn rừng, Law rút ra một con dao găm đem nó cắt nhỏ thành nhiều khối.

“Shambles.”

Vô cùng ác độc mà đem đầu với chân sắp xếp loạn xạ, còn ném vài khối xuống đất.

“Xấu chết mất.”

Anne ghét bỏ nhìn thoáng qua, Law đem con dao găm trên tay ném cho cô, cậu nói: “Tôi phải về trước, bọn họ bị thương quá nặng, bắt buôc phải làm phẫu thuật ngay.”

“Ừm, chỗ này cứ để tôi xử lí.”

Bởi vì thành thật mà nói thì y thuật gì đó cô một chút đều không biết.

Nhìn một tay cậu cứ cắt cắt rồi khâu khâu, Anne cầm dao găm trên tay đùa giỡn một chút liền trực tiếp cắt cổ con lợn rừng.

Một nhát chí mạng.

Anne bỗng nhiên cảm thấy năng lực của Law vô cùng thú vị, hơn nữa thoạt nhìn khá dã man.

Cô phân từng khối thịt lợn rừng bỏ vào túi mang về nhà, xem ra hôm nay có thể cho Bepo ăn thịt.

Anne đi lên lầu hai, nhìn thấy ông Wolf đang ngồi ngủ gật, cô nhẹ nhàng vươn tay lay lay ông “Ông ơi”

Thấy ông tỉnh lại, Anne nhỏ giọng nói: “Thời tiết dạo này đang trở lạnh, ông đừng ngủ ở chỗ này, ông mau đi nghỉ ngơi đi. Ở đây để cháu lo là được.”

“A, vậy cũng được.” Dẫu sao Wolf đã hơn 60 tuổi nên cũng không từ chối, ông đứng lên đấm đấm cái eo nói: “Thế ông đi ngủ trước, có chuyện gì thì cứ gọi ông.”

“Dạ được.”

Anne rất kính trọng ông Wolf, ngày thường sắc mặt cá chết đối với ông đều ôn hòa không ít.

Cô ngồi trên lầu hai nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn có thể nghe thấy rõ mồn một từng tiếng động của Law.

Sau buổi sáng, Bepo mở cửa phòng ra, Law bỏ bao tay vào thùng rác rồi kéo cổ áo mà thở dài một hơi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng lần phẫu thuật đầu tiên cho người khác lại được hoàn thành dưới tình huống này.

Law dành cả một đêm mới có thể đưa hai người họ đoạt về từ tay Tử Thần.

Anne rót cho cậu một ly nước ấm, “Đói không? Để tôi đi nấu cơm.”

“Ừ.” Law uống một ngụm nước sau đó xoa xoa huyệt Thái Dương mà đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa nói: “Ngày hôm qua, tôi đã cứu Bepo từ trong tay hai tên kia. Nhưng hiện tại đã ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.”

Anne nhún nhún vai, cô nói: “Cậu cứ đi ngủ một chút đi, tôi sẽ trông chừng họ.”

“Được.”

Năm ngày sau cuộc phẫu thuật, hai người kia mới dần tỉnh lại, đúng lúc Law chuẩn bị tiêm thuốc cho họ.

Cậu chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, tay cầm kim tiêm vào.

Xong xuôi, Law quăng ống tiêm đã sử dụng vào thùng rác rồi hỏi: “Hai ngươi tên gì?”

“Penguin.”

“Shachi.”

Law “Ừ” một tiếng, học theo Anne mắt cá chết nói: “Giải thích một chút, chuyện của hai người rốt cuộc là như thế nào?”

Chuyện là hai người họ sau khi bị Law đánh, không cẩn thận đi lạc vào trong rừng. Mà khu vực đó vẫn thường hay xuất hiện khá nhiều lợn rừng.

Lợn rừng thường sẽ không tấn công những người bên ngoài, chỉ có những người không cẩn thận đi lạc mới bị nó tấn công.

Cả hai bất quá cũng chỉ mới có 12, 13 tuổi. Shachi đã bị răng nanh của con lợn rừng thọc xuyên qua người. Mà Penguin vì cứu cậu đã lấy ra một quả bom định chống trả. Kết quả do lần đầu tiên sử dụng, quả bom không kịp ném đi nên liền trực tiếp nổ mạnh.

“…”

Anne từ bên ngoài đi vào nghe được thì đỡ trán, vẻ mặt 7 phần bất lực, 3 phần thất vọng. Còn Law đứng ở một bên cũng không tự chủ được mà trừu trừu khóe mắt.

“Khoan đã, bom? Hai người làm sao trộm được?” Anne nhìn bọn họ nói: “Thứ này tại sao lại ở trong tay hai người?”

“A đồ nhà quê, cô muốn biết bọn ta có nó như nào sao hả?!”

Đôi mắt Anne hơi nhíu lại, tay không tự chủ mà nắm thành quyền.

Mắt thấy hai người này sắp chết oan chết uổng, Law nhanh chóng chặn lại động tác của cô, xoay người hỏi hai người kia: “Nói đi, hai người các ngươi rốt cuộc là như thế nào mà có nó?”

Chuyện này phải bắt đầu lúc bọn họ còn nhỏ…

Cha mẹ của cả hai khi ra biển thì gặp sóng thần rồi qua đời, sau đó bọn họ trở thành cô nhi, ngày ngày ở nhờ nhà chú của Shachi.

Nhưng chú của Shachi lại là một tên rác rưởi không hơn không kém.

Do điều lệ của đảo Swallow, dưới 15 tuổi nếu phạm pháp, sẽ có thể suy xét giảm hình phạt. Thậm chí là tội danh gϊếŧ người, cũng sẽ được nhân từ mà phán ngồi tù hai năm.

Băng đảng của chú Shachi cũng có thể coi là tương đối có danh tiếng. Ông ta cũng không ngại ngần mà đem Shachi cùng Penguin xem như công cụ phạm tội.

Cả hai chịu không nổi, liền nhanh chân chạy trốn.

Chạy được mấy ngày, hai người đã sắp đói đến không đi nổi thì đúng lúc gặp phải Bepo, liền tính đánh chết để làm lương thực.

Chính là đúng lúc này thì Law xuất hiện…

“Cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi.” Penguin ở trên giường bệnh không thể động đậy, chỉ có thể đối với Law gật gật đầu nói: “Tôi còn không nghĩ tới mình còn có thể sống sót.”

“Tôi cũng vậy, thật sự vô cùng cảm ơn cậu!”

Law nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Vậy nếu hai người trở thành thuộc hạ của tôi, tôi sẽ cho cả hai sống ở đây. Thế nào?”

?

Anne kinh ngạc nhìn cậu, hai kẻ ngờ nghệch này mà cậu cũng muốn???

Cô quay đầu nhìn Wolf đang đứng ở cửa, ông nhún vai nói: “Ông không có ý kiến gì cả, ngôi nhà này về cơ bản đều là mấy đứa ở.”

Thật ra ông Wolf nói cũng đúng, ngoại trừ những lúc ăn cơm, tắm rửa, nghỉ ngơi có trở về một chút, còn lại phần lớn thời gian đều là Anne ở nhà.

“Chẳng qua, mấy đứa phải đưa cho lão già này tiền mấy đứa kiếm được! Nga đương nhiên, Anne được miễn.”

Tác giả có lời muốn nói: Màu tóc cùng gương mặt Anne lớn lên vô cùng giống với Rouge, ngoại trừ không có tàn nhang, ta nghiên cứu thật lâu cũng không biết màu tóc của Rouge nên diễn tả như thế nào _(:з)∠)_