Chương 3

Bọn họ đi dọc khắp Biển Bắc gần nửa năm.

Không chỉ không tìm được bất cứ biện pháp gì, thậm chí còn tạo ra tin đồn hiện tại vẫn còn ca bệnh chì Hổ Phách sống sót từ Flevance.

Anne dùng cành cây khô chọc chọc vào đám lửa, cô lại nhìn sang Corazon đang mượn rượu giải sầu ở đằng kia, quay đầu nhìn Law đang nằm ấm áp trong túi ngủ nói: “Không biết cậu đã từng nghe qua một câu...”

“… Câu gì?”

Law sau nửa năm lăn lộn cùng Corazon tìm cách chữa bệnh đã không còn nhiều sức lực để cãi nhau với Anne nên cuối cùng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Khi tất cả mọi người đều không muốn ta sống, ta càng phải cố gắng liều mạng mà tồn tại. Sau đó lại liều mạng để trở nên mạnh hơn, cuối cùng đem tất cả những kẻ đã từng cho rằng bản thân ta không nên tồn tại mà đạp xuống đất.”

Anne nói xong liền cầm chăn đi sang bên kia đắp lên.

Law nhìn cô không nói gì.

Người này là đang cổ vũ cậu sao?

Sống cùng nhau nửa năm, nhận thức của Law về người này so với nhận thức của cậu trong hai năm khi còn ở gia tộc có sự thay đổi.

Tuy rằng cả ngày trên mặt đều không có cảm xúc gì, nhưng cô hẳn là loại người ngoài lạnh trong nóng.

Cô chưa từng cổ vũ cậu như Corazon, nhưng sau lưng đều đem tất cả vấn đề xử lí tốt, bao gồm cả vị trí bệnh viện.

Thậm chí túi ngủ của cậu cũng là của cô, cô đem túi ngủ của mình ném vào mặt cậu, còn chính mình thì nằm với cái chăn mỏng.

Law cảm thấy cô là một người vô cùng mâu thuẫn.

Quá mệt để tiếp tục suy nghĩ, cậu nhắm mắt lại liền ngủ, nhưng đến nửa đêm liền tỉnh dậy, cậu nghe được cái người tay chân vụng về kia nói ra những lời chân thành với mình.

Law mở to hai mắt, ngoài ra đập vào mắt cậu còn có mái tóc dài màu hồng nhạt của cô, nước mắt khó kiềm được mà chảy xuống.

Cậu cắn môi để không phát ra tiếng khóc quá lớn.

Anne nằm trong chăn, cảm nhận được tâm tình kích động của cả hai người còn lại thì có chút vô ngữ.

Cô nhắm mắt kéo lại cái chăn mỏng của mình, trong lòng không ngừng nói.

Hai tên ngu ngốc.

Sáng sớm hôm sau, cô nhìn thấy thái độ cả hai thay đổi nhưng vẫn không nói gì. Đem chén canh uống hết xong lại đưa cho Law nói: “Một chén nữa.”

“Ngươi có thể tự mình lấy mà!”

“Một chén nữa.”

“Đã biết, ngươi không cần đưa chén thẳng vào mặt ta! Cái đồ mặt cá chết!”

Ăn xong cơm sáng, Anne ngồi một bên xem bản đồ. Bên kia, Corazon còn mang theo nụ cười ngây ngô muốn Law gọi lại mấy tiếng ‘Chú Cora’.

Cùng lúc đó, Den Den Mushi vang lên.

Anne dừng lại động tác ngẩng đầu lên nhìn, Corazon đem Den Den Mushi cầm lấy.

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng nói: “Là anh, Corazon đó sao?”

Âm trầm lại có chút hung ác, là giọng của Doflamingo.

Corazon cũng có chút hoảng, nhưng hắn vẫn như cũ gõ 3 cái trước Den Den Mushi.

“Vậy sao, Law cũng ở đó đi?”

Ba gõ.

“Bệnh của Law đã trị hết chưa?”

Hai gõ.

“Không sao, anh cũng có thể đoán được, em nhanh chóng cùng Law về lại băng đi.” Doflamingo nói: “Anh đã tìm ra cách có thể cứu mạng Law rồi. Chúng ta tìm thấy được trái Ope Ope nomi, có một đám hải tặc không hiểu giá trị của nó muốn đem giao dịch với hải quân. Địa điểm là ở đảo Minion.”

“Vì trái ác quỷ này quá quan trọng, nên sau khi có được nó trong tay, anh định sẽ cho em ăn nó. Sau đó em có thể dùng năng lực của mình để chữa bệnh cho Law.”

“Đúng rồi, còn đứa nhỏ tên Anne kia trước lúc em đi đã mất tích, mấy đứa nhóc còn lại nói rằng nó đã bị sóng biển cuốn đi, có lẽ đã chết rồi. Dù sao thật cũng thật đáng tiếc…”

“Em nhanh chóng quay trở về đi, anh đang đợi em.”



Sau khi cúp Den Den Mushi, Law cảm thấy kỳ quái liền quay sang nhìn Anne nói: “Tại sao hắn lại nói ngươi đã chết?”

“À, lúc làm nhiệm vụ tôi có cứu một người, đổi lại điều kiện là tên kia phải đi xác minh rằng tôi đã bị sóng cuốn đi.”

Cô vốn dĩ đã có sẵn kế hoạch tẩu thoát, chẳng qua lại cùng lúc Corazon muốn đưa Law đi chữa bệnh. Thế nên cô liền tạo vài ba cái chứng cứ giả rồi nhanh chóng rời đi.

Anne nhìn Corazon nói: “Chú có lẽ đã bị lộ rồi.”

“Phải, nhưng dù sao chú cũng đã đoán trước được rồi.” Corazon ngồi xuống đất gãi gãi mũ nói: “Từ lúc hạ quyết tâm mang Law đi chữa bệnh chú cũng đã có sự chuẩn bị.”

“Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là tin tức tốt.”

Law nhìn hai người có chút khó hiểu, cậu hơi ngờ nghệch hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Là trái Ope Ope! Law nhóc có hy vọng sống rồi!” Corazon dùng một tay bế Law lên vui vẻ quay mấy vòng, “Chỉ cần lấy được trái Ope Ope nhóc liền có thể sống sót mà không cần bác sĩ!”

“Trái Ope Ope?”

Anne ở bên cạnh gật đầu nói: “Phải, đó là một loại Trái Ác Quỷ, có khả năng chữa được tất cả các loại bệnh.”

“Đúng vậy, nhưng phải kết hợp với kiến thức y học mới có thể phát huy được.” Corazon hai mắt sáng lên nhìn cậu, “Nếu ta nhớ không lầm thì ba của nhóc là bác sĩ ở Flavence, nhóc chắc cũng đã học được không ít kiến thức y khoa đúng không?”

Law có chút không rõ trả lời: “Đúng thật là như thế, nhưng nó có liên quan gì?”

“Chú ấy muốn cậu ăn Trái Ác Quỷ này sau đó tự chữa bệnh cho chính mình.” Anne ngồi bên cạnh lên tiếng, cô khoanh tay trước ngực miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ cái vận mệnh đó là thật sao?”

Lúc cô còn đang ngẩn người, Corazon đã đem Law đi phổ cập kiến thức. Sau đó liền đi gọi Den Den Mushi hỏi thăm tình hình.

Anne cảm giác được có gì đó không đúng liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Law đang thu dọn hành lý bỗng dưng ngất xỉu, mặt mày bắt đầu đỏ bừng.

Anne nhanh chóng bước qua, thử đặt tay lên trán cậu. Nóng quá!

“Law! Nhóc làm sao vậy!”

“Chú bình tĩnh một chút đã.” Anne đưa Law cho Corazon rồi nói: “Cậu ấy chắc là phát sốt, chú cứ đưa cậu ấy lên thuyền đi, tôi sẽ thu dọn hành lý.”

“Được!”

Quan trọng nhất bây giờ là phải bình bĩnh.

Anne tìm trong balo của mình, một bên lấy miếng dán hạ sốt ra dán cho Law, một bên lấy thuốc cho cậu uống.

“Chú Cora, chú tập trung lái thuyền là được, tôi sẽ lo cho cậu ta.”

“Phiền nhóc vậy.”

Sau một đêm mưa to gió lớn Law cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu phát hiện mình đang dựa vào lòng Corazon, thậm chí hắn còn che dù để phòng ngừa cậu bị ướt.

Anne đang mặc áo mưa, tay tập trung kéo buồm. Cô vẫn luôn bình tĩnh trong mọi chuyện.

“Tỉnh dậy rồi sao?” Anne chú ý tới cậu đang mở to mắt, cô duỗi tay dùng sức kéo buồm nói: “Tỉnh rồi thì cố gắng đừng ngủ nữa, chúng ta tới nơi rồi.”

“A… chú Cora, Anne…” Giọng Law do bị bệnh nên có chút suy yếu, cậu lên tiếng: “Cha mẹ và em gái của ta, thậm chí là cả Flanvence, đều bị hủy diệt bởi chính phủ thế giới. Cho nên nếu chú Cora là hải quân, làm ơn hãy nói cho ta biết.”

“Ta làm sao có thể là hải quân!”

“Thế thì thật tốt quá.”

……

Anne yên lặng nhìn cả hai người, một người nói dối nói quá tệ, một người thì cố chấp tin tưởng.

Đều thật ngu ngốc.

Minion là một hòn đảo mùa đông, mặt tuyết trắng xóa, Corazon sau khi xác nhận vị trí liền đem thuyền neo lại một góc vắng vẻ.

Nhìn Corazon bế Law đi lên, Anne tay chân linh hoạt đi theo sau đem Law cõng lên lưng nói: “Chú cứ đi điều tra đi, Law cứ giao cho tôi.”

“Được, vậy nhờ nhóc.”

Cuối cùng Corazon đưa họ đến một chỗ hẻo lánh không có ai, sau đó nói với Anne: “Giờ chú sẽ đi lấy Trái Ope Ope, còn Law giao lại cho nhóc.”

“Được.”

Nhìn Corazon rời đi, Anne đem ba lô bỏ xuống, lấy túi ngủ ra đưa cho Law.

Law khó được tỉnh táo mà cưỡng chế mở mắt, phát hiện người kia vẫn mặt cá chết mà nhìn cậu, cô nhóc lãnh đạm đem cậu ôm vào trong lòng. Đột nhiên bão tuyết nổi lên, Anne tinh tế mà ngồi che chắn cho người đang nằm phía sau mình.

Cô vì cậu mà chống đỡ bão tuyết…

“Tỉnh rồi à? Vậy cố nhẫn nhịn một chút, đừng ngủ nữa.”

Nhìn thấy mặt cô đã lạnh đến mức không còn huyết sắc. Law định ngồi dậy lại bị cô dùng sức ấn xuống nói: “Đừng nhúc nhích.”

Bởi vì sức lực hai bên lúc này không bình đẳng, Law hoàn toàn không thể chống cự, chỉ là ngay lúc cậu lăn loạn đã đυ.ng phải tay cô, bàn tay kia lạnh đến mức những tưởng đã chìm trong băng nhiều năm, thân thể cô đã sắp lạnh đến mức không chịu được.

“Ngươi…”

Law thật sự không có cách nào lí giải được hành động của Anne, cô rõ ràng là kiểu người sống vì chính mình, nhưng tại vì sao…

“Bởi vì ta muốn chứng kiến một cái kỳ tích.”

Tựa hồ biết được cậu suy nghĩ cái gì, Anne ngồi thẳng tắp, thanh âm có chút mơ hồ nói: “Cậu sẽ không thể nào biết được, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, có người đã từng nói rằng tôi lẽ ra không nên tồn tại trên thế giới này, bởi vì tôi mang dòng máu của ác quỷ.”

“Anh trai tôi đã từng hỏi tôi một câu, rằng chúng tôi có phải hay không căn bản không nên được sinh ra, chúng tôi sinh ra thật sự có phải là sai lầm như người đời hay nói.”

“Chỉ là lúc tôi đã có câu trả lời thì bản thân lại đang lưu lạc ở Biển Bắc.” Ánh mắt cô có chút ảm đạm, “Bản thân cậu là người đã bị định sẵn sẽ chết, nhưng nếu có thể gặp được kì tích mà tiếp tục sống sót. Thì tôi và anh trai vì cái gì lại không được tồn tại trên đời?”

Cô từ nhỏ mỗi bước đi đều cảm nhận được cảm xúc người khác, mỗi khi nghe được người khác nói về cha cô với thái độ kinh tởm và khinh miệt, thì nỗi chán ghét từ tận đáy lòng lại bao bọc lấy cô mà chậm rãi ăn mòn.

“Chuyện này không phải chính ngươi đã có đáp án sao?” Law thở gấp nói: “Ngươi đâu cần phải có kì tích mới có thể sống sót, hơn nữa không phải ngươi còn có thể sống tốt hơn bất cứ ai sao?”

Cô có thể đem tên Doflamingo kia đùa nghịch làm cậu không hề phát hiện, ngoài ra còn làm tốt hết thảy mọi việc khiến người ta hoàn toàn yên tâm.

“Ta không biết anh trai ngươi vì sao lại có suy nghĩ này, cũng không biết dòng máu của ác quỷ mà ngươi nói có nghĩa là gì, nhưng theo ta thì...”

Law nhìn nàng nói: “Nếu có thể sống, tại sao lại nghĩ đến cái chết chứ!”

Cậu là do biết mình không có cách nào để sống mới nổi lên suy nghĩ đó, còn bọn họ thì lại rõ ràng không phải.

“Không ai có thể lựa chọn mình được sinh ra như thế nào, nhưng không phải là mỗi ngày ta đều có thể lựa chọn cách sống cho mình hay sao?” Law liếc mắt nhìn cô một cái nói: “Đầu óc của anh trai ngươi có phải không được tốt lắm a?”

“Có lẽ đi, đầu óc anh ấy đối với chuyện này xác thật không quá thông minh.”

Đối với điểm này, Anne tỏ vẻ vô pháp phản bác.

“Cậu lợi hại như vậy, chi bằng đến lúc đó cậu giúp tôi đi tìm anh trai sau đó nói cho anh ấy tỉnh đi.”

“Được, coi như… ta trả lại ân tình của ngươi.”