Có vài người thích buôn chuyện đi nghe ngóng một phen, biết rằng chàng trai trẻ này gặp tai nạn trên biển, đang ở tạm nhà Goodman.
Nói thế nào thì Goodman cũng là người đóng tàu giỏi nhất ở đảo số 59 nên khá nổi danh ở khu vực này. Đồng thời, hơn nữa khi bọn họ tiếp nhiên liệu thì cũng không thể không nói chuyện với nhau được.
Thường xuyên qua lại, cũng có không ít người quen biết Trương Đạt Dã.
Thỉnh thoảng Bayer còn dẫn vài bạn nhỏ đến nghe Trương Đạt Dã kể chuyện. Từ đó về sau, ngoại trừ Roger và chiến sĩ Sora trên biển, lũ trẻ trong vùng còn sùng bái một con khỉ nứt ra từ hòn đá nữa.
Không có đứa trẻ nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của con khỉ này, kể cả trẻ con ở thế giới khác!
Trương Đạt Dã không ghét cuộc sống như bây giờ. Nhiều ngày như vậy rồi, thế giới One Piece này không còn là thế giới hư cấu với cậu nữa.
Người nơi này đều là người sống sờ sờ. Có người không ưa cậu, cũng có người vô cùng nhiệt tình với cậu, còn có người oán trách Trương Đạt Dã dạy hư mấy đứa nhỏ, chỉ vì con cái nhà mình cầm gậy gỗ hú hét Tề Thiên Đại Thánh. Cũngcó người cảm thấy bái phục Trương Đạt Dã vì những cậu chuyện ly kỳ mà cậu đã kể.
Đây đều là những con người bình phàm sống trên hòn đảo này chứ không còn là mấy nét vẽ đơn giản trong truyện tranh nữa.
“Tom này. Mày thấy tao rèn luyện suốt hai mươi ngày qua có rắn chắc hơn không?” Trương Đạt Dã vén áo, cảm thấy cơ bụng đã hơi nổi lên rồi.
Tuy chạy bộ là chủ yếu, nhưng cậu còn tập chống đẩy và gập bụng nữa. Trương Đạt Dã không hiểu cách tập thể hình lắm, với kiến thức hạn hẹp của mình, cậu chỉ biết những bài thể dục đơn giản như vậy thôi. Nhưng nhìn hiệu quả bây giờ có vẻ đã vượt ngoài mong đợi rồi.
Tom chống cằm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Đúng là hơi thay đổi, nhưng với Tom thì cũng chỉ có thế mà thôi. Chỉ cần Tom muốn là nó có thể luyện ra kết quả này trong một, hai ngày. Nhưng một khi ngừng rèn luyện, nhiều nhất một ngày là nó sẽ trở lại dáng vẻ cũ.
Ban đầu, để đánh bại anh họ của Jerry, Tom cũng từng cố gắng tập luyện. Nhưng sau đó nó phát hiện làm một con mèo lười thì sung sướиɠ hơn. Cuối cùng dáng vẻ của nó vẫn luôn thế này.
Lúc Trương Đạt Dã đề nghị Tom tập thể dục, Tom từng khoa tay múa chân kể lại một hồi, thế nên cậu cũng không ép nó nữa. Bảo vệ mèo của mình là chuyện chủ nhân nên làm, đúng không nhỉ?
Trương Đạt Dã chỉnh lại quần áo, định ra ngoài rèn luyện thì bị Goodman ngăn lại.
“Em trai Đạt Dã, nếu hôm nay không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì tốt nhất là đừng ra ngoài.”
Trương Đạt Dã không hiểu ra sao: “Sao vậy? Hôm nay có gì đặc biệt ạ?”
“Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6.”
Ngày mùng 1 tháng 6 thì sao?
Chẳng lẽ nơi này cũng ăn tết thiếu nhi?
Trương Đạt Dã càng không hiểu.
Goodman tiếp tục giải thích: “Ngày 1 của mỗi tháng là ngày văn phòng an ninh việc làm mở cửa. Rất có khả năng quý tộc trên thế giới sẽ đến Sabaody. Tuy chưa chắc bọn họ đã đến chỗ chúng ta, nhưng sao chúng ta có thể đoán được suy nghĩ của đám nhân vật lớn ấy chứ? Vậy nên mọi người dứt khoát ở nhà, không ra khỏi cửa.”
Trương Đạt Dã nghe đến đoạn quý tộc trên thế giới mới kịp phản. Cái gọi là văn phòng an ninh việc làm không phải cách nói lấp liếʍ việc bán đấu giá nhân khẩu à? Có khả năng sẽ có Thiên Long Nhân đến đây mua vài nô ɭệ.
“Vậy ư? Thế thì hôm nay cháu không ra ngoài nữa.” Trương Đạt Dã cũng không muốn gặp rắc rối, cùng lắm thì hôm nay cậu tập những bài thể dục trong nhà vậy.
Nhưng có một số chuyện cậu nghĩ mãi không hiểu. Cậu nhớ rằng ông chủ đứng sau việc bán đấu giá nhân khẩu là Doflamingo thì phải, nhưng mấy ngày trước cậu còn nhìn thấy tin tức Doflamingo bị trung tướng Hạc truy đuổi chạy trốn khắp thế giới, đồng nghĩa với việc người này chưa phải Thất Vũ Hải. Vậy thì lúc này hắn có năng lực tổ chức buổi bán đấu giá sao?
“Chú Goodman, chú biết ông chủ của văn phòng an ninh việc làm là ai không?”
Goodman ngẩn người: “Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này. Nhưng dù gì thì người đó chắc chắn có bối cảnh rất đáng gờm.”
“Vậy à...”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần né tránh khu vực đó là được rồi.” Hình như Goodman cũng không muốn nhắc đến những chuyện này, nhỏ giọng hỏi: “Em trai, nữ vương của Nữ Nhi Quốc kia...”
“Dạ?” Trương Đạt Dã không nghe rõ nửa câu sau của Goodman.
Phu nhân Molly đi ngang qua phòng khách, Goodman đằng hắng, ánh mắt lơ đãng: “Ý tôi là Bayer nhờ tôi hỏi cậu, sau khi Tôn Ngộ Không bị bọ cạp tinh đốt bị thương thì thế nào....”
Đây chắc chắn không phải chuyện chú muốn hỏi!
Trương Đạt Dã tốt bụng không vạch trần hắn, chỉ gọi Bayer ra kể tiếp câu chuyện.
Sau khi kể xong một đoạn, Trương Đạt Dã bắt đầu tập chống đẩy. Bayer tò mò học theo cậu, nhưng thằng bé không kiên trì được lâu lắm, chỉ đành ngồi xổm bên cạnh đếm giúp Trương Đạt Dã.