- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Ôn Thủy Đun Harry
- Chương 37: Phiên ngoại 1
Ôn Thủy Đun Harry
Chương 37: Phiên ngoại 1
Loại vải Harry thích nhất là nhung, bộ áo ngủ mà cậu thích nhất cũng làm bằng nhung. Cậu thích loại vải này vì dù cậu có mặc áo cao cổ bằng nhung đi ngủ cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Còn loại vải mà Draco thích nhất là lụa, chất vải tinh mĩ tỏa ra ánh sáng lung linh, nó đại diện cho sự hoa lệ cao quý, khi mặc nó, bề ngoài của hắn sẽ thêm vài phần trang nhã.
Ngày 5 tháng 6 là sinh nhật của Draco, từ tháng trước hắn đã rất mong đợi ngày này. Không, không phải mong bữa tiệc, dù sao cũng chỉ là gia đình vài bạn tốt đến dinh thự Malfoy chung vui, từ sau khi hắn và Potter chính thức kết hôn thì hầu như hắn từ chối tất cả lời mời dự tiệc, chỉ khi rất quan trọng mới đi.
Tuy hắn rất muốn nhìn cảnh Harry nhíu mày mỗi khi hắn mang theo thân vương mùi nước hoa lạ từ các bữa tiệc về, nhưng mà nếu muốn giữ cho gia đình này luôn ấm êm hòa thuận thì phải trả một cái giá nhỏ. Mà thật ra hắn cũng không thích tiệc tùng mấy, hắn chỉ muốn ở nhà cùng Harry với Scorpio, còn có cặp sinh đôi đáng yêu, Esther và Leia nữa. Bọn nhỏ là thiên thần của hắn, là niềm tự hào của hắn. Nhất là bé gái Leia, bé thừa hưởng mái tóc vàng nhạt từ hắn và cặp mắt lục bảo trong suốt từ Harry. Đương nhiên thằng con Esther cũng là bảo bối của hắn, nhưng mà nó không phải là thiên thần, mà là tiểu quỷ, nghịch ngợm, quậy phá không bao giờ yên. Harry dù có đánh phạt thì cũng chỉ là tượng trưng, không có tác dụng gì.
Không biết năm nay Harry sẽ tặng quà gì cho hắn. Năm ngoái cậu đã tặng bảo vật gia truyền của dòng họ Potter, là món mà gia trưởng nhà Potter tặng cho bạn đời, hơn nữa hai người còn trải qua một đêm sinh nhật tuyệt vời, hừng hực lửa. Bây giờ nghĩ lại thôi cũng làm cho đũng quần hắn căng lên rồi.
Harry đương nhiên là biết Draco đang nghĩ gì, cậu đã tiếp thu được cái du͙© vọиɠ làm người ta mặt đỏ tim đập của Draco. Năm đầu tiên, cậu tặng hắn một bộ y phục, cuối cùng thành ra hắn ép cậu cởi nó ra cho hắn rồi hai người hoang đường cả một đêm! Năm thứ hai, cậu tặng hắn sợi dây buộc tóc tự làm, cuối cùng sợi dây đó lại được dùng để trói hai tay cậu, Harry tức giận đến mức suýt chút châm lửa thiêu nó! Năm ngoái, cậu tặng hắn vật gia truyền của dòng họ, rồi…
Năm nay cũng vì vậy mà Harry có chút phiền lòng. Mỗi khi cậu khi cậu phiền lòng thì sẽ không tự chủ mà dọn dẹp xung quanh mình. Nhưng từ khi có gia tinh thì thói quen này liền biến thành cậu bày bừa lung tung để chúng dọn dẹp lại. Mà hiệu quả giải tỏa lại thần kì như nhau.
Từ khi cậu và Draco sống cùng nhau trong dinh thự Potter, quần áo cậu chỉ mặc được có một năm là vứt. Bộ này năm ngoái cậu vừa mua, năm nay liền bị Draco nói là quá cũ, không phù hợp với thẩm mỹ của Slytherin nên vứt đi ngay lập tức. Mỗi lần như vậy Harry đều cảm thấy rất lãng phí, còn Draco thì trực tiếp xử lí hết mấy bộ mà hắn cảm thấy ngứa mắt, xong rồi kéo Harry đi mua đồ mới, nói, chúng ta đi mua quần áo mới đi, dù sao kiếm tiền về cũng không thể vứt đó được.
Harry tức giận, quăng Draco ra ngoài cửa. Đương nhiên cũng có những lúc chưa kịp quăng thì đã bị đè rồi, như vậy thì không chỉ có quần áo ngoài, mà quần áo trong cũng bị xé nát rồi vứt đi.
Harry lục tung tủ áo lên, cuối cùng phát hiện một thứ giống như áo choàng màu đen, nhìn kĩ lại thì ra là áo ngủ. Áo ngủ màu đen thì chỉ Draco mới có, nhưng cái này lại nhỏ hơn hai số, chẳng lẽ là của cậu? Không, không đâu, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ mặc loại áo ngủ gần như trong suốt gợϊ ȶìиᏂ này đâu. Nhất định là Draco lén cậu mua, là lần đi mua quần áo ba năm trước*. Vừa nghĩ vậy mặt Harry liền đen lại, tên Draco chết tiệt kia dám âm mưu dụ cậu mặc thứ này từ ba năm trước, cho dù đến bây giờ cũng không thể tha thứ được!
(*: có ai còn nhớ không? Chương 11 ấy)
Đương nhiên là Draco không chỉ chuẩn bị mỗi bộ này, hắn còn lén Harry mua rất nhiều, chỉ là Harry không chịu mặc bộ nào… Mà thật ra bây giờ cho dù Harry có mặc bộ này thì chưa chắc Draco đã thích. Bây giờ hắn thích nhất là nhìn Harry mặc áo sơmi của mình. Lớp vải màu đen bao bọc lấy thân thể gầy yếu của cậu, vạt áo lớn không che được cặp mông căng tròn cùng đôi chân thon dài của cậu, bị cấm không cho mặc quần trong, cậu chỉ có thể giương hai mắt lục bảo đầy xấu hổ cùng giận dữ mà trừng hắn, mặt cũng vì thẹn mà đỏ lên. Không được, chỉ vừa tưởng tượng thôi mà Draco đã muốn bạo phát rồi. Xoang mũi nóng lên, trời ạ, hắn chảy máu mũi. Luống cuống cầm khăn giấy lau, Draco sâu sắc cảm thấy đây đúng là ý tưởng tuyệt vời, mà nếu thực hiện được thì sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.
Sau khi tan làm Draco liền vội chạy đi mua một cái sơmi màu đen, dự định sẽ mặc trong tháng này, để cái áo vương toàn mùi của hắn. Mà Malfoy trước nay nói được là làm được.
Một tháng sau, đã đến tiệc sinh nhật của Draco. Mọi người đều rất vui vẻ, Harry vốn uống không ít đã có chút say, Draco ngược lại thì rất tỉnh táo, vì hắn cố ý không uống giọt rượu nào. Buổi tối, sau khi khách đã về hết, Draco đợi không được mà mang Harry về nhà, còn bọn nhỏ thì gửi đến chỗ mẹ hắn cho bà chăm sóc. Hắn không muốn đêm nay đang cuồng nhiệt lại bị tiếng khóc cùng tiếng đập cửa của lũ con quấy rối.
Sau khi về đến nhà thì Harry vội mang một thân đầy rượu đi tắm, còn Draco thì đứng ở cửa, lén thay bộ áo ngủ bằng nhung mềm mại thành bộ y phục màu đen mình đã chuẩn bị, còn có một quần trong được ếm bùa che giấu, chỉ có Harry mới nhìn thấy được.
Nga, chỉ tưởng tượng thôi mà Draco đã cứng rắn đến đau đớn rồi.
Tắm xong Harry có chút chóng mặt nên không chú ý mà mặc y phục đã bị đánh tráo vào, sau đó quay về phòng ngủ thì thấy Draco đang ngồi gần lò sưởi, hình như đang đợi cậu tặng quà cho. Draco ngồi trên ghế nhìn phong cảnh kiều diễm trước mắt, quả nhiên không kém những gì hắn nghĩ chút nào. Harry không mặc quần trong, lớp áo màu đen chỉ có thể miễn cưỡng che đi một nửa mông cậu, hai chân thon dài trắng nõn đi đi lại lại làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào. Mái tóc đen huyền do vừa tắm xong nên còn ẩm ướt, cặp mắt lục bảo do cồn nên mê man đầy hơi nước, cả gương mặt cũng ửng đỏ hồng nhuận. Draco cứng rắn đến bên dưới đồ ngủ cũng căng lên một túp lều. Bây giờ hắn hận không thể đè Harry xuống sàn, thực hiện tất cả du͙© vọиɠ ác liệt trong đầu mình.
Harry bước đến chỗ tủ, cúi người xuống, trước mặt Draco gần như lộ ra sạch sẽ. Draco đứng lên, bước đến vòng tay ôm hông cậu từ phía sau, giọng nói bị du͙© vọиɠ thiêu đốt nên khàn khàn, mang theo mê hoặc.
“Đang tìm gì đấy?”
“Quà, rõ ràng hồi sáng em để trong ngăn kéo, đừng quấy.” Draco ôm Harry đặt lên cái giường mềm mại, chen vào giữa hai chân cậu, ma sát vùng da non của cậu. Harry cảm nhận được du͙© vọиɠ sưng tấy của Draco, xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
“Đã lâu thế rồi mà vẫn còn thẹn như vậy, tụi nhỏ mà biết được thì sẽ cười em đấy.”
“Đừng nói mò, có phải anh cầm quà đi rồi đúng không?”
“Được rồi, không đùa nữa, em nói là cái này phải không?” Draco tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, lung lay trước mặt Harry một chút. “Là tự em làm sao?”
“Ừ, chúng ta mỗi người một cái.” Draco lấy dưới gối ra chiếc nhẫn khác, đeo vào ngón tay mềm mại của Harry.
“Em có đồng ý lấy anh không, ngài Harry Potter-Malfoy?”
“Đừng quậy.” Harry nghe Draco nói liền bật cười, không dị nghị cách xưng hô này.
“Nghiêm túc một chút đi, anh đang cầu hôn em đó.” Draco dùng du͙© vọиɠ không ngừng cọ cọ cậu, được vài cái thì ‘Harry nhỏ’ đã có phản ứng.
“Được rồi, em đồng ý, bây giờ buông em ra được chưa?”
“Đương nhiên không được, người phương Đông có một câu, đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Là chồng của em, anh nghĩ chúng ta nên động phòng hoa chúc thôi.” Nói xong, không đợi Harry phản ứng thì đã hôn lên.
Sống cùng nhau đã ba năm mà đến giờ mỗi khi Draco tới thì Harry vẫn theo bản năng mà nhắm hai mắt, đáp lại rất nhiệt tình. Hai tay Draco cũng không nhàn rỗi, vuốt dọc từ thắt lưng của cậu lên đến ngực, giày xé hai hạt đậu màu hồng, làm Harry kiềm không được rêи ɾỉ một chút. Draco há miệng ngậm lấy tai Harry, tai là nơi mẫn cảm nhất của cậu, bình thường hắn chỉ cần thổi khí một tí thôi là cậu đã mặt đỏ tim đập rồi, đừng nói đến ngậm vào.
Môi Draco lướt dần xuống dưới, qua mặt, hôn lên môi, để lại một dãy dấu hôn đỏ chót trên cổ cậu, cuối cùng là dừng lại ngay bờ ngực đơn bạc được áo sơmi che đi của cậu. Hắn há miệng, cách một lớp vải mà mυ"ŧ lấy hai hạt đậu trên ngực cậu, nghe âm thanh cậu thở dốc thì càng thêm phấn khích. Bàn tay hắn cũng lướt qua thắt lưng, tìm đến lối vào, dùng bùa bôi trơn không tiếng động rồi nhét một ngón tay vào nơi mà hắn yêu nhất.
“A… Ư… Nhẹ thôi.” Dù Harry nói vậy nhưng hắn vẫn hiểu là cậu đang trách hắn chỉ chú ý một chỗ, mà nơi nào đó bên dưới của cậu cũng đứng lên khỏi lớp áo, như đang muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Draco như bị mê hoặc mà một đường day cắn xuống dưới, khiến Harry phải rêи ɾỉ không ngừng.
Hai tay của Harry khoát lên vai của Draco, nửa đẩy hắn ra nửa kéo vào. Draco nhìn du͙© vọиɠ đã ngẩng cao đầu của cậu, lại nhìn lên cặp mắt lục bảo mơ màng ngập nước, rồi há miệng ngậm lấy ‘Harry nhỏ’. Harry cuối cùng nhịn không được mà nắm tóc hắn, rên lớn.
“A! A…” Tiếng rêи ɾỉ của Harry rất giống bề ngoài của cậu, quyến rũ ngọt ngào như đang trêu chọc dây thần kinh kiềm chế của Draco.
Đầu lưỡi linh hoạt rất nhanh mang Harry lên đến thiên đường, nhưng ai kia lại nhẫn tâm đạp cậu xuống địa ngục ngay giây phút quan trọng.
“Đừng ngừng mà…”
“Muốn thì tự mình đến.” Draco ôm Harry ngồi dậy, cậu mê man nhìn hắn, do người yêu bị du͙© vọиɠ đốt hỏng đầu óc nên hiếm khi Draco mới được thưởng đãi ngộ mà bình thường không có được. Harry cúi người, há miệng ngậm lấy du͙© vọиɠ cứng rắn của Draco. Nhưng mà do kĩ thuật không có nên răng cậu lướt qua đỉnh vật mẫn cảm, làm ai kia chịu đau nên du͙© vọиɠ lại trướng lớn thêm một vòng, khiến cậu suýt sặc. Harry xem dương v*t của Draco như cây kem mà mυ"ŧ liếʍ ngon lành, lên trên rồi xuống dưới, xuống dưới lại vòng lên, thi thoảng còn há miệng nuốt trọn, rồi mυ"ŧ nhẹ lấy đầu khấc bên trên, hai hòn ngọc bên dưới cũng được chăm sóc.
Draco nhìn bờ mông không tự chủ mà nhếch cao của Harry, cộng thêm cái áo hắn từng mặc qua nay lại thấm đẫm mồ hôi nên dán sát lên cậu, trong mắt hắn như món ăn ngon đang chờ người đến chén sạch. Ngay phút cuối, hắn rút mình ra khỏi miệng Harry rồi ôm cậu ngồi lên người mình.
Hôn lung tung lên bờ ngực của cậu, còn cố ý dùng răng nhay cắn hai điểm đỏ trước ngực. Còn Harry thì một tay đỡ lấy du͙© vọиɠ của Draco, rồi tự mình ngồi xuống, nhưng chỉ được một nửa là đã không chịu được, ngược lại còn làm cho Draco mất kiên nhẫn, cuối cùng tự mình nắm eo Harry nhấn mạnh xuống, hắn cũng thúc mạnh hông lên. Du͙© vọиɠ của hắn thoáng cái đã chọc tới chỗ sâu nhất bên trong cậu, bên siết chặt làm thứ kia càng phình to hơn.
“A! Dra…Draco…” Nhìn du͙© vọиɠ hơi mềm xuống do đau của Harry, Draco có chút yêu thương, lần thứ hai an ủi cậu. Kí©h thí©ɧ phía trước làm cho nội bích phía sau càng thêm co chặt lại, khiến cho Draco nhịn không được mà nắm lấy bờ mông tròn trịa của Harry, bắt đầu nhẹ luật động. Hai tay Harry gác lên vai Draco, tự mình động, làm chủ du͙© vọиɠ của hai người, mỗi lần động đều đỉnh đến điểm mẫn cảm nhất, nhưng tiếc là thể lực Harry yếu, không bao lâu liền mệt mỏi. Mà Draco đang ở lúc khẩn cấp quan trọng làm sao ngừng lại được.
Thoáng một cái, hắn đè Harry xuống, rồi lật người cậu lại, du͙© vọиɠ bên trong đảo một vòng lớn khiến Harry nhịn không được mà rên lên.
“A…Đừng, Draco… Đừng… Quá…kí©h thí©ɧ… A!”
“Harry, Harry…”
Cả người Harry được Draco đặt nằm lên giường, đưa lưng về phía hắn. Môi Draco lướt trên tấm lưng ẩm mồ hôi của cậu, lưu lại trên đó một dãy hôn ngân lẫn dấu răng.
Thể lực như đạt đến mức cao nhất, Draco dằn vặt Harry suốt một giờ, khiến cậu không ngừng la hét rêи ɾỉ. Nhưng đến lúc cậu sắp bắn thì bị ngăn lại. Đời nào hắn lại bỏ qua dễ dàng như vậy được!
Từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu nhất, tốc độ lẫn lực đạo không ngừng biến đổi, kɧoáı ©ảʍ không ngừng làm cậu chẳng thể nào tập trung nổi, rêи ɾỉ không ngừng.
“Cho em bắn…”
“Harry, nhìn anh… Harry…”
“Đừng mà… Cho em bắn đi…”
Rõ ràng là Draco bất mãn với tư thế hiện tại, ôm lấy cậu, để hai tay cậu nắm lấy đầu giường, còn hắn ở phía sau không ngừng tiến công, làm đến mức hai tay Harry cũng có chút vô lực. Draco nhìn bộ dạng Harry đang bị du͙© vọиɠ dằn vặt, lửa tình càng bốc cao thêm.
Rốt cuộc hắn thúc thêm vài chục lần nữa rồi buông tay ra, Harry thét lên bắn ra ngoài. Cậu mệt muốn chết rồi.
Không sao, đêm còn dài, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy. Thừa dịp Harry đang nghỉ ngơi, hắn lấy ra từ tủ đầu giường thứ mà ngày thường hắn tuyệt đối không dám cho cậu dùng, một chuỗi mười viên hắc diệu thạch.
Draco nâng du͙© vọиɠ mềm nhũn của Harry dậy, cẩn thận đẩy một viên châu vào, rất sợ xúc phạm tới Harry. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, chỉ cần không bắn ra thì vẫn sẽ có sức lực, mà chênh lệch thể lực giữa hai người cũng không phải lớn bình thường, nhất là hai năm qua, huyết thống của Draco càng thêm tinh thuần. Nếu như đêm nay hắn không tận hứng thì nhất định Harry sẽ tổn thương rất lớn. Mà dù sao thì đêm nay cũng là sinh nhật của hắn, tùy hứng một chút chắc cũng không sao.
Harry hiện tại đã tỉnh táo hơn nhiều, thế nhưng cả người vô lực không cách nào ngăn cản việc Draco đang làm, chỉ có thể thở phì phò tiếp nhận. Đáng ghét nhất là Draco còn dám thắt cái nơ bướm trên cái đó của cậu!
“Draco! Mau bỏ nó ra!”
“Harry, hôm nay là sinh nhật của anh.”
“Không! Tuyệt đối không được! A!” Draco bắt đầu châm lửa khắp nơi, di dời sự chú ý của Harry. Đương nhiên là cực kì thành công, không được mấy phút sau, sắc mặt cậu đã ửng hồng, du͙© vọиɠ lại có khuynh hướng ngẩng đầu.
Đương nhiên Draco không bỏ qua cơ hội này, ôm lấy Harry đi đến thư phòng. Hắn đã sớm muốn làm cậu ở đây, nhất là những lúc Harry đeo kính mắt ngồi phê duyệt văn kiện. Mấy bức tranh tổ tiên đã sớm biến mất không tung tích, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Harry đã bị hắn khıêυ khí©h, không muốn cũng trở thành muốn. Đến thư phòng rồi, hắn quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất, hai người bắt đầu quấn lấy nhau trên bàn. Draco nhịn không được đem du͙© vọиɠ nhét vào nơi mềm mại nóng bỏng kia, lại bắt đầu một trận mới. Harry chỉ có thể hung hăng lưu lại sau lưng hắn mấy vết cào đỏ chói chứng minh là cậu rất tức giận. Toàn bộ thân thể như không phải của cậu, Draco muốn cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó, muốn cậu bày ra tư thế gì thì cậu phải bày ra tư thế đó, muốn cậu rêи ɾỉ thế nào thì cậu phải rêи ɾỉ thế ấy. Trong đầu cậu đặc quánh như tương hồ, không suy nghĩ được gì, chỉ có thể không ngừng cầu xin, mong Draco tha cho cậu.
Nhưng mà Draco một năm mới có sinh nhật một lần đời nào chịu tha cho Harry đáng thương, hai người từ phòng ngủ chiến đấu tới thư phòng, rồi phòng khách, cuối cùng trở lại phòng tắm. Harry cả người đều tê liệt, Draco muốn cậu bốn lần, nhưng cậu chỉ bắn được một lần rồi lại bị viên châu ép lại! Draco không sợ chơi cậu tới hỏng luôn sao! Nhưng mà Draco rõ ràng là sẽ không bỏ qua cho cậu, bế người về phòng để quần áo, đặt cậu trên tường, giọng cậu đã khản đặc, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn bày tỏ mình phẫn nộ đến mức nào, nhưng mà loại bất mãn này vào mắt Draco lại trở thành câu dẫn. Nga, xem ra Harry còn chưa mệt, vậy hắn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Lần cuối cùng, Harry rốt cuộc thét chói tai mà bắn ra, ngất xỉu trong lòng Draco thì trận hoan ái này mới kết thúc. Trời đã sáng hẳn, tuy rằng Draco rất thương cậu, nhưng mà còn rất nhiều nơi hắn vẫn chưa thử qua, ví dụ như nhà kính, sân Quidditch, vườn hoa, còn có bờ hồ nữa. Nhưng mà chắc là phải chờ sinh nhật của hắn năm sau rồi. Thật là tiếc quá đi.
Draco giải quyết tốt hậu quả xong cũng không làm gì Harry nữa, chỉ ôm cậu mà ngủ. Dù sao, Harry có muốn tức giận thì cũng phải chờ đến lúc khôi phục tinh lực thì mới có năng lực, không phải sao.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Ôn Thủy Đun Harry
- Chương 37: Phiên ngoại 1