Chương 22
Vòng tay ngọc đâu mất rồi?
Nghi vấn nhanh chóng xuất hiện trong đầu, làm cho Nhan Nhược Thần cả kinh, bất chấp nam tử xa lạ đang rêи ɾỉ trên mặt đất, y sải bước đi về phía quầy bày bán vải vóc phía trước.
Dương Uyển Nhi vừa nãy vận khí, bàn tay nhỏ vừa vung lên, một chưởng mang theo nội lực cường đại, chỉ nghe rầm một tiếng, nam tử đã bị đánh bay ra bên ngoài.
Mọi người trong quán trà ngạc nhiên, toàn bộ ngơ ngác nhìn Dương Uyển Nhi nhu nhược: Cô nương này thật kinh khủng, sau này chọc sói chọc hổ cũng ngàn vạn lần không thể chọc tới nàng! Mọi người trong lòng càng kiêng kị không dám nghĩ tới nữa.
“Tiểu thư, thật khỏe nha!” Kim Chỉ Nhi vỗ tay la lên, ánh mắt long lanh như nước sùng bái nhìn nàng. Oa, công phu của tiểu thư lại tiến bộ không ít.
“Dương tiểu thư, thật là lợi hại.”
“Dương tiểu thư, quả là nữ trung hào kiệt.”
“Bậc nam nhân cũng phải thán phục!”
“…”
Lời khen của Kim Chỉ Nhi khiến cho những vị khách khác lấy lại tinh thần, rối rít khen ngợi Dương Uyển nhi.
“Nào có, mọi người khen nhầm rồi.” Đối với sự khích lệ mọi người, Dương Uyển Nhi chẳng qua là cười nhạt.
“Cô, cô rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Công phu của Dương Uyển Nhi làm cho hai gã nam tử còn lại sợ hãi, trời ạ, thân thủ thật là nhanh nhẹn, nội lực cũng rất mạnh, thiếu nữ nhìn rất mảnh mai này cuối cùng là ai?
Dương Uyển Nhi không để ý, vẻn vẹn dùng khóe mắt liếc sang hai nam nhân bị dọa đến xanh cả mặt, nói năng cũng bắt đầu lắp bắp. Hừ, nhát như chuột, vậy mà còn dám có sắc tâm? Lạnh lùng cười, thu hồi tầm mắt.
“Này, cô…”
Nhìn thấy Dương Uyển Nhi có thái độ khinh thị, hai gã nam tử vừa giận lại vừa sợ, chỉ có thể giấu sự tức giận ở trong lòng.
“Cô cô cái gì mà cô?” Kim Chỉ nhi tiến lên vô cùng khinh thường đánh giá hai người bọn hắn, “Không hỏi cho kỹ, mà dám xông loạn. Trợn to con mắt chó của các ngươi mà nhìn cho rõ, cũng nên vểnh tai mà nghe cho kỹ! Tiểu thư nhà ta chính là thiên kim bảo bối của huyện Đại lão gia, ngay cả nàng mà cũng dám mạo phạm, thật là không muốn sống.” Nói xong, vẫn không quên hung hăng trừng mắt với bọn hắn một cái.
Xong đời.
Hai gã nam tử vừa nghe, trái tim đông cứng lại. Thảm rồi, bọn họ lại đi chọc đến tiểu thư nhà Thượng Quan, vậy không phải là đã chọc đến Thượng Quan phủ sao?
Trắng bệch nghiêm mặt, hai gã nam tử kinh hoảng nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm sao.
“Hai người các ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Con mẹ nó, còn không mau đỡ ta đứng dậy?”
Bên ngoài quán trà, nam tử cao lớn chật vật nằm trên đất, một lúc lâu không thấy đám bằng hữu ra giúp đỡ, không nhịn được lớn tiếng gầm lên.
“A, tới đây, tới đây.” Nam tử cao lớn lên tiếng làm cho hai gã nam tử kia lấy lại tinh thần, ừ, xảy ra chuyện gì cũng còn có lão Đại nghĩ đối sách. Hai người vội vội vàng vàng lao ra khỏi quán.
Dương Uyển Nhi lạnh lùng cười một tiếng, nàng thật đúng là muốn nhìn xem cái gã nam tử can đảm dám mạo phạm nàng sau khi biết được thân phận của nàng sẽ có vẻ mặt vặn vẹo đến thế nào?
Vẫy tay một cái, nàng dẫn tỳ nữ thân cận Kim Chỉ Nhi đi ra ngoài, phía sau các nàng là ánh mắt muốn tham gia náo nhiệt của những vị khách khác.
“Con mẹ nó, các ngươi giở trò quỷ gì vậy, sao chậm chạp vậy hả?” Nam tử cao lớn vừa thấy hai gã bằng hửu liền tặng cho bọn họ một đấm.
“Không có.” Hai gã nam tử xoa xoa chỗ bị đánh, có chút ủy khuất.
Dương Uyển Nhi liếc mắt nhìn cảnh thô bạo không có chút thú vị, con ngươi đảo đảo, tầm mắt dừng lại trên một bóng dáng màu trắng. Nhìn thấy nam nhân kia rất cẩn thận đi về phía quầy bán vải, nhìn theo tầm mắt của y, là một cái hộp tinh xảo nằm trên quầy vải, hẳn là bị đánh văng lên đó!
Trong cái hộp đó rốt cuộc là chứa cái gì? Lại khiến cho y cẩn thận như thế?
Lòng hiếu kỳ bị dấy lên, Dương Uyển Nhi liền nhón chân khinh công, thân người vọt đến quầy vải trước.
Nhan Nhược Thần không nghe thấy nam tử phía sau gầm gừ nói tục, vươn tay muốn cầm lấy cái hộp, nhưng không ngờ một đầu ngón tay trơn mìn đã tới trước y một bước, ánh mắt đột ngột ngẩng lên, chạm phải người đến trước, không nhịn được ngừng thở:
Đó là một dung nhan như tinh linh, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt đen như bảo thạch, bên dưới cánh mũi thon xinh xắn là đôi môi anh đào kiều diễm ướŧ áŧ. Nhưng ngũ quan xinh đẹp cũng không phải là điểm hấp dẫn người ta nhất của nàng, nàng đặc biệt là ở cái loại khí chất vừa xen lẫn vẻ thanh linh, lại có chút quyến rũ đặc biệt.
Dương Uyển Nhi nhìn nam tử đang đánh giá mình, đồng thời, cũng đánh giá y:
Nam tử này thật tuấn tú! Dung mạo xuất sắc, vóc người cao lớn, khí chất ưu nhã mang theo chút cao ngạo bất trị. Y giống như ánh sao sáng nhất trong màn đêm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hai người đều là mỹ nam mỹ nữ nhìn chăm chú vào đối phương, cho đến khi…
“Công tử, tiểu thư, hai vị nhường đường một chút được không? Lão phụ còn muốn buôn bán!”
Một lão phụ bốn mươi năm mươi tuổi, nhướn mày lên tiếng nhắc nhở hai người trẻ tuổi.
“A!”
Nhan Nhược Thần cùng Dương Uyển Nhi đồng thời cả kinh, vội vàng bước ra khỏi phía trước quầy vải.
Hai người nhìn nhau, sau chốc lát trầm mặc, Nhan Nhược Thần mở miệng:
“Cô nương, cái này hộp là của tại hạ, có thể xin cô nương trả lại cho tại hạ hay không?”
Ánh mắt thâm thúy rất thành địa nhìn Dương Uyển nhi.
“Ta…” Giọng nói thật dễ nghe, ánh mắt sâu thâm thúy, Dương Uyển nhi có chút thất thần.
“Tiểu thư, chúng ta nên trở về phủ đi!” Kim Chỉ Nhi chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Dương Uyển Nhi, ánh mắt nghi ngờ đánh giá Nhan Nhược Thần, công tử này là ai vậy? Vẻ ngoài thật tuấn tú!
“A…” Lời nói của Kim Chỉ Nhi, làm cho Dương Uyển Nhi lấy lại tinh thần. Nàng nhìn Nhan Nhược Thần một cái, rồi trả cái hộp trên tay lại cho y.
“Cảm ơn cô nương.” Nhận lấy cái hộp, Nhan Nhược Thần cười một tiếng, “Tại hạ có việc đi trước, xin cáo từ!” Nói xong, liền xoay người đi, để lại cho Dương Uyển Nhi một bóng lưng màu trắng.
Y là ai vậy?
Dương Uyển Nhi có chút thất thần tự hỏi trong lòng, nàng đột nhiên muốn biết y là ai.
“Tiểu thư, chúng ta mau nhanh chân đến xem mấy tên bại hoại kia.” Kim Chỉ Nhi cũng không nhìn ra tâm ý của Dương Uyển Nhi, nàng chỉ muốn dạy dỗ thật tốt cái đám khốn kiếp không biết nặng nhẹ kia.
“Ừ.” Dương Uyển Nhi thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía ba gã nam nhân khốn kiếp cùng với Kim Chỉ Nhi.
Kết quả một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên, quả nhiên nam nhân cao lớn kia vừa nghe đến thân phận của nàng, liền sợ choáng váng, sau đó là khóc rống lên nước mắt ràn rụa cầu xin sự tha thứ của nàng rồi bảo đảm sau này cũng không dám nữa.
Dương Uyển Nhi không chút hứng thú nhìn vẻ mặt vừa hèn mọn vừa xấu xí, giáo huấn bọn hắn xong, mang Kim Chỉ Nhi trở về phủ.
Nàng và Nhan Nhược Thần ai cũng không nhìn thấy, sợi tơ hồng nhân duyên đã sớm thắt lên đầu ngón tay hai người, tất cả đã được vận mệnh an bài!