Chương 147

Hạ Thanh Khê và Giản Minh Nguyệt đưa nghệ sĩ đến buổi casting của “Thiên thu”, nam chính đã được chọn xong, nam diễn viên mà bọn họ đưa đến đã bị đánh rớt, lần này chỉ trông đợi vào sao nữ hạng A đầy triển vọng của họ. Chu Lệ Hân và Triệu Vũ Nhi cùng một sao nữ nổi tiếng họ Chung đợi ở bên ngoài. Trợ lý đạo diễn chạy đến thông báo.

_ Tần đạo, biên kịch Kiều và tác giả đã đến.

_ Mau dẫn họ vào. - Tần Hán Thạch đang xem qua danh sách các diễn viên sẽ thử vai cùng với giám chế Hàn.

Trợ lý gật đầu rồi chạy ra đón Kiều Gia Ý và Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê và Giản Minh Nguyệt ngồi ở một bên nghe thấy liền ngẩng mặt lên nhìn, hai người họ đồng thời ngơ ngác khi nhìn thấy Cố Yên Chi đi vào.

_ Yên Chi? - Hạ Thanh Khê đi đến gọi nàng.

Cố Yên Chi đang nói chuyện với trợ lý đạo diễn, nghe thấy liền quay sang.

_ Thanh Khê. – nàng có chút ngạc nhiên rồi thoáng vui mừng.

_ Cậu làm gì ở đây? - Hạ Thanh Khê nheo mắt hỏi.

Cố Yên Chi quay sang nhìn Kiều Gia Ý, hai nàng cùng cười rồi nàng ta nói.

_ Cậu ấy chính là Quỳ Hoa Tử, Hạ Thanh Khê cậu bị dắt mũi bao lâu nay cũng không biết. - Kiều Gia Ý che miệng cười.

Hạ Thanh Khê mờ mịt nhíu mày nhìn Cố Yên Chi để xác nhận, nàng bẽn lẽn nhìn cô rồi gật đầu. Hạ Thanh Khê còn chưa kịp cảm thán thì mấy nghệ sĩ ở phía sau đã chạy đến hỏi.

_ Hạ phó tổng, mọi người quen nhau sao?

Kiều Gia Ý nhìn thấy Triệu Vũ Nhi liền cau mày rồi tức giận bỏ đi vào trong. Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn vào hai nàng, mặc dù là Tinh Quang sản xuất bộ phim này nhưng buổi casting là công bằng cho các nghệ sĩ, sợ có phiền phức Hạ Thanh Khê liền lắc đầu. Cố Yên Chi hiểu ý nên đi cùng trợ lý đạo diễn vào phòng.

Hạ Thanh Khê quay lại ghế ngồi cùng Giản Minh Nguyệt, điện thoại trong túi áo rung lên, cô lấy ra xem rồi mỉm cười.

[Cố Yên Chi: Thanh Khê, xin lỗi, chuyện này đợi khi về nhà tôi sẽ giải thích chi tiết với cậu.]

Chu Lệ Hân là một hotgirl mạng, từ khi studio của Khương Hữu Thiện thành lập, nàng ta liền ký hợp đồng và nhận được một vài vai phụ cho mấy kịch bản ba xu chiếu mạng nên độ nhận diện cũng kha khá. Lần này nàng ta đến để thử vai người hầu của nữ chính, so với những vai diễn trước, vai này rất ít đất diễn nhưng đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của nàng ta nếu như nàng ta được chọn.

Chu Lệ Hân diễn không gọi là xuất sắc nhưng những vai diễn của loạt phim chiếu mạng trước đó dường như khiến nàng ta tiến bộ không ít. Cố Yên Chi cảm thấy Chu Lệ Hân phù hợp với vai cung nữ ngốc nghếch này, Tần đạo và giám chế Hàn cũng cho qua, chỉ có Kiều Gia Ý lắc đầu nhưng được ba người chọn nàng ta cũng thở phào vì qua được lần này.

Trong lúc đợi người tiếp theo bọn họ bàn với nhau.

_ Tác giả Cố cảm thấy nữ chính lần này thế nào? - Tần đạo diễn nói.

_ Tôi cảm thấy nghệ sĩ họ Chung rất hợp vai, tuy độ tuổi chênh lệch nhiều nhưng vẻ ngoài cô ấy vẫn khá ổn, diễn xuất chắc tay, rất nhập tâm. - Cố Yên Chi gật đầu.

_ Tôi muốn cô ấy tự nhiên hơn một chút, nữ chính là nhân vật có tính cách phóng khoáng nếu càng diễn sẽ càng bị nhận ra nên phải tự nhiên hơn. – Hàn Lâm Quân nói.

_ Tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta đợi vòng thứ hai xem cô ấy có làm tốt hơn không, hiện tại tôi thấy cô ấy là người hợp vai nhất. - Kiều Gia Ý nói.

Trợ lý dẫn người tiếp theo vào phòng, một cô gái có ngoại hình trong sáng và nhỏ nhắn nhưng lại rất tự tin đứng trước mặt bốn người. Tần Hán Thạch và Hàn Lâm Quân nhìn nhau, Cố Yên Chi cười cười, Kiều Gia Ý lập tức nói.

_ Cô Triệu có đi nhầm nơi không? Cô là ca sĩ sao lại tới casting vai diễn, cô phải đi thử giọng cho nhạc phim mới hợp lý? - lời nói rất bình thường như ngữ điệu của Kiều Gia Ý chính là không hài lòng.

_ Tôi vẫn còn chưa diễn làm sao cô vội đánh giá như vậy? - Triệu Vũ Nhi nhíu mày.



_ Tôi không cần xem cũng biết cô không diễn ra cái gì. - Kiều Gia Ý lật xem người tiếp theo không thèm nhìn vào nàng ta.

Triệu Vũ Nhi tức giận đến nghiến răng, Cố Yên Chi lên tiếng giảng hòa.

_ Cô Triệu, thật ngại quá, bộ phim lần này là bối cảnh cổ trang, ngoại hình và gương mặt của cô Triệu lại mang nét đẹp hiện đại thật sự không phù hợp với phim cổ trang.

Tần Hán Thạch và Hàn Lâm Quân cũng gật đầu đồng ý, Triệu Vũ Nhi cảm thấy xấu hổ và uất ức, hốc mắt nàng ta đỏ lên, nàng ta lập tức mở cửa bước ra ngoài.

Kiều Gia Ý nhíu mày nhìn theo rồi cười nhếch mép.

Hạ Thanh Khê, Giản Minh Nguyệt và Khương Hữu Thiện đi đến một nhà hàng gần đó, 10 phút sau Kiều Gia Ý và Cố Yên Chi cũng đến. Thức ăn dọn đầy trên bàn, hai người cùng ngồi vào ghế, Cố Yên Chi hỏi.

_ Tiết Linh không đến sao?

_ Cậu ấy rất bận rộn, Chung Gia Quyên sắp nhận được vai diễn lớn, bây giờ Tiết Linh đang bận tuyên truyền, cậu cũng biết độ ủng hộ của khán giả cũng ảnh hưởng đến kết quả casting mà. - Giản Minh Nguyệt giải thích.

_ Ai da, Hạ phu nhân, cậu còn không cho chúng tôi biết cậu là tác giả của “Thiên thu”? – Khương Hữu Thiện chống cằm hỏi.

_ Xin lỗi, lúc trước tôi bắt đầu viết “Sao tháng tư” chỉ là để giải trí nên rất ngại không cho Thanh Khê đọc, không ngờ nó lại nổi tiếng như vậy, tôi muốn cho cậu ấy một cái ngạc nhiên lớn nên năm ngoái đã nhờ Gia Ý viết một kịch bản chuyển thể phim đưa đến cho Tinh Quang nhưng lại bị anh trai của cậu từ chối. Sau đó Điệp Ảnh đã liên hệ với chúng tôi, tôi đồng ý ký hợp đồng với họ, dù sao Thanh Khê vẫn làm việc dưới trướng Tinh Quang, tôi cảm thấy không tốt nên mới giấu cậu ấy. - Cố Yên Chi nói rồi nhìn về phía Hạ Thanh Khê.

Cô đưa tay sang nắm lấy bàn tay nàng an ủi, Hạ Thanh Khê biết Cố Yên Chi không muốn cô lo lắng cho nàng nên chuyện công việc của nàng, nàng sẽ tự tính toán lấy. Cô không trách nàng, công việc của Hạ Thanh Khê phải thường xuyên đi sớm về khuya và đi công tác xa, Cố Yên Chi cũng chưa từng than trách. Hai nàng ngầm giao ước với nhau, sẽ không can thiệp vào công việc cá nhân của nhau, cũng sẽ không để công việc ảnh hưởng lên cuộc sống chung của hai nàng.

_ Tôi còn một việc nữa muốn hỏi. – Khương Hữu Thiện ngồi ngay ngắn lại. - Tại sao hai người không cho Triệu Vũ Nhi diễn thử?

Mặt Kiều Gia Ý đen lại, hai mắt nàng ta tối sầm, nàng ta nặng giọng hỏi Khương Hữu Thiện.

_ Cậu đưa một người không biết một chút diễn xuất đến thử vai, cậu nghĩ đây là kịch bản ba xu sao?

_ Tôi chỉ là muốn tìm tài nguyên cho nghệ sĩ của mình, đây là thời cơ thích hợp... – Khương Hữu Thiện nhíu mày cãi lại.

_ Nếu cậu thật sự lo cho nghệ sĩ của mình thì Chu Lệ Hân đã vào công ty cậu bao nhiêu lâu rồi, sao kịch bản của cô ta chỉ là mấy loại phim rẻ tiền, đến tận lúc này mới nhận được một vai diễn phụ của phim truyền hình? - Kiều Gia Ý đứng bật dậy.

_ Chu Lệ Hân không có tài năng, còn Triệu Vũ Nhi thì khác, cô ấy... – Khương Hữu Thiện lúng túng giải thích.

_ Cô ta là kẻ vô năng, cậu đối tốt với cô ta chỉ vì cô ta tên là Triệu Vũ Nhi! - Kiều Gia Ý tức giận đập tay xuống bàn.

_ Cậu làm gì phải hét lên như vậy? – Khương Hữu Thiện cũng lớn tiếng với nàng ta.

_ Gia Ý, bình tĩnh một chút. - Cố Yên Chi đứng lên nói nhỏ với Kiều Gia Ý.

_ Tôi là người làm ăn tôi biết thế nào là một người có tài năng, tôi tự tính toán chuyện của mình được. – Khương Hữu Thiện nhìn chằm chằm vào Kiều Gia Ý nói.

Nàng ta trầm mặt rồi cười nhạt một lúc sau mới ngẩng lên nói.

_ Phải, cậu tự tính toán được, là tôi không biết gì về cậu, xin lỗi, sau này chuyện của cậu tôi không can thiệp nữa.

Kiều Gia Ý nói xong liền xách túi bỏ đi, Cố Yên Chi nhìn theo bóng lưng nàng ta khẽ thở dài. Khương Hữu Thiện vẫn ngơ ngác.

_ Cậu ta làm sao vậy chứ? Dạo này rất hay nổi giận.



...

Buổi tối khi về nhà, Hạ Thanh Khê kéo Cố Yên Chi đến giường.

_ Bạn gái, cậu lừa tôi lâu như vậy có phải nên phạt cậu rồi không?

Hạ Thanh Khê thỏ thẻ vào tai nàng khiến Cố Yên Chi nhột đến mức bật cười.

_ Là tôi sai, tôi nhận sai nhưng mà, nếu đã là tôi sai, vậy sao cậu không để cho tôi chuộc lỗi?

Cố Yên Chi câu cổ Hạ Thanh Khê, cô nhìn vào đôi mắt đen láy xinh đẹp động lòng người của nàng, Hạ Thanh Khê cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

_ Bạn gái, cậu đang câu dẫn tôi sao? - Hạ Thanh Khê cười cười trêu chọc nàng.

_ Tôi cảm thấy không công bằng, bình thường đều là cậu làm tôi mệt mỏi, bây giờ cậu cũng nên biết cảm giác. - Cố Yên Chi bình tĩnh để nói ra nhưng hai má nàng đã ửng đỏ.

Hạ Thanh Khê bật cười, cô hôn lên má nàng đầy chiều chuộng.

_ Được thôi, hôm nay tôi nhường cậu một lần, nhớ làm cho tốt không thì sau này tôi không nhường cậu nữa.

_ Cậu đừng có khi dễ tôi.

Cố Yên Chi trừng mắt với Hạ Thanh Khê, nàng đứng dậy khỏi người Hạ Thanh Khê rồi đẩy ngã cô xuống giường. Cố Yên Chi học theo những gì Hạ Thanh Khê đã làm với nàng, nàng bò lên người Hạ Thanh Khê, cúi đầu hôn lên môi cô. Không có quy tắc, vô cùng hỗn loạn mà hôn, Hạ Thanh Khê kiềm chế cơn buồn cười, nhường nàng để Cố Yên Chi muốn làm gì thì làm.

Nàng lại luồn tay vào trong áo ngủ Hạ Thanh Khê, sờ lên cái thứ mềm mại trước ngực cô, Cố Yên Chi đột nhiên thông suốt lý do vì sao Hạ Thanh Khê lại rất thích làm chuyện này đến như vậy. Tay nàng đi từ ngực xuống eo rồi bụng của Hạ Thanh Khê, nàng phải cảm khái cơ thể Hạ Thanh Khê tuy có gầy một chút nhưng lại rất săn chắc.

Hạ Thanh Khê phải nén lại ý cười và kiềm chế cơ thể mình để mặc cho Cố Yên Chi làm loạn lên mà khám phá. Nàng đưa tay vào giữa hai đùi Hạ Thanh Khê, đến khi nghe thấy hơi thở có chút gấp gáp của cô, Cố Yên Chi liền thấy rất hài lòng mà mỉm cười.

Cố Yên Chi nằm ngửa ra giường, Hạ Thanh Khê vùi đầu ở cổ của nàng, vòng tay ôm eo nàng.

_ Thanh Khê, lúc nãy cậu nhăn mặt như vậy có phải khó chịu không, đau lắm sao? - Cố Yên Chi vuốt tóc Hạ Thanh Khê rồi hỏi.

Hạ Thanh Khê ngửa đầu hôn vào cằm của nàng.

_ Tình yêu, tôi cảm thấy cậu không thích hợp với những thứ vận động, trước đây cậu học thể chất cũng không tốt lắm.

_ Ý cậu là sao? – Cố Yên Chi nhíu mày.

_ Cậu không có thiên phú. - Hạ Thanh Khê ngửi ngửi cái cổ của nàng rồi nói.

_ Tôi vẫn chưa quen, phải tập dần thì mới quen được. - Cố Yên Chi tức giận cãi lại.

Hạ Thanh Khê chống nửa người ngồi dậy nhìn nàng, trên miệng lộ ra nụ cười gian xảo.

_ Cậu cần phải học thêm, bây giờ để tôi dạy cho cậu.

Vừa nói tay của cô vừa luồn vào váy ngủ của nàng, Cố Yên Chi không kịp trở tay liền bị Hạ Thanh Khê thao túng. Nàng chỉ kịp la lên.

_ Hạ Thanh Khê, cậu bắt nạt tôi.