Chương 43

Tang Tửu khẽ ho một tiếng, mặt vẫn nóng bừng, thái độ cũng kỳ lạ khiến người ta phải nghi ngờ, thứ lỗi cho cô không thể nào làm được như Ôn Quý Từ, có thể ung dung như vậy trước mặt người nhà.

Đối diện với Tang Mai, Tang Tửu không thể nào thốt ra được lời nói dối.

Lúc Tang Tửu ý thức được thì cô đã đưa ra câu trả lời khẳng định rồi.

Lần này ngay cả Ôn Hành Tri cũng tò mò, thái độ giấu đầu lòi đuôi của Tang Tửu như đang nói với họ rằng người tỏ tình với cô rất quan trọng với cô.

“Tiểu Tửu, trước đây thái độ con không thế này.” Ôn Hành Tri cười, trêu chọc một câu.

“Ba, con làm gì có? Trước đây có người theo đuổi con con cũng thế này mà.”

Tang Tửu lo quá mà buộc miệng nói ra, vừa dứt lời, cô chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

Quả nhiên, Tang Tửu đoán không hề sai.

Ôn Quý Từ vừa rồi còn điềm nhiên như không, giờ lại tự dưng cười khẽ, thế nhưng tiếng cười lại chẳng chân thật chút nào. Dưới ánh đèn ấm áp, đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ mím chặt, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại.

“Rất nhiều người theo đuổi Tang Tửu, sao con không nhớ nhỉ?”

Ôn Quý Từ cười nói, nhưng Tang Tửu lại vô duyên vô cớ nghe ra ý như muốn bới sâu tận gốc rễ.

“Vì lúc đó con không ở trong nước, khi đó Tang Tửu phiền đến nỗi trốn về nhà, vài người còn tìm đến tận địa chỉ nhà ta.”

Ôn Hành Tri nhớ lại lúc đó thì thấy hơi buồn cười.

Tang Mai còn bổ sung giúp một câu: “Lúc người đó tìm đến nhà, Tang Tửu tức điên, suýt chút nữa là đuổi đánh người ta luôn.”

“À…” Ôn Quý Từ kéo dài âm cuối, nghiêng đầu, nhàn nhã nhìn Tang Tửu: “Thì ra là vậy.”

“Xem ra độ nổi tiếng của Tang Tửu nhà ta rất cao.”

Cái gì thế trời? Tang Tửu thực sự sắp bị Ôn Quý Từ làm cho tức chết rồi, nếu không phải Ôn Quý Từ tặng hoa thì đề tài này có thể dẫn đến cô à?

Ba mẹ cũng phối hợp theo, hệt như thu hậu vấn trảm*, mỗi người một đao, dứt khoát và quả quyết gϊếŧ chết cô.

*Thu hậu vấn trảm: xử chém sau mùa thu. Mùa thu ảm đạm, mùa đông tiêu điều, cũng dần vào cuối năm nên thích hợp cho việc tử hình. Mùa xuân tượng trưng cho hồi sinh, mùa hạ là lúc mọi vật sinh sôi mạnh mẽ nên không thích hợp lấy mạng người.

Nội tâm Tang Tửu hoạt động sôi nổi, nhưng cô không dám thốt câu nào ra.

Cô chỉ bĩu môi, nhìn Tang Mai: “Mẹ, mẹ nói chi tiết vậy làm gì?”

Tang Tửu tỏ ý cô không muốn Ôn Quý Từ biết chuyện này một chút nào, nếu sau đó Ôn Quý Từ tính sổ với cô thì người chịu hậu quả chỉ có mình cô thôi.

Tang Mai không nghe thấy tiếng lòng của Tang Tửu, bà chỉ nở nụ cười. “Ở đây đâu có người ngoài, có gì mà không được nói chứ.”

Tang Mai cảm thấy không nên giấu Ôn Quý Từ chuyện gì, bà nhận định họ là người nhà.

Cho dù bị Tang Tửu vòng một vòng thì Tang Mai vẫn không quên bó hoa vừa rồi, bó hoa hồng đặt bên cạnh Tang Tửu. Mỗi không hoa đều nở rộ khoe sắc, khó mà lơ đi được.

“Lần này người theo đuổi con là người thế nào?” Tang Mai hiểu con gái mình, bà biết suy nghĩ của Tang Tửu lần này khác với trước đây.

Tang Tửu như vô tình cố ý liếc Ôn Quý Từ, ậm ờ nói: “Cứ thế thôi ạ.”

Tang Tửu không muốn nói nhiều trước mặt Tang Mai và Ôn Hành Tri, sợ nói nhiều sai nhiều, nói ra những lời không nên nói.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Tay Ôn Quý Từ gõ nhẹ lên mặt bàn, đáy mắt bùng cháy tia sáng mờ. Anh biếng nhác cong môi, thay Tang Mai hỏi ra câu tiếp theo: “Cứ thế là thế nào? Không nói rõ được à?”

Tang Tửu vờ ho vài tiếng, từ chối trả lời câu hỏi rõ ràng đang làm khó người ta của Ôn Quý Từ.

Nhưng Ôn Hành Tri cũng tò mò hỏi: “Đẹp trai không? Tính cách thế nào? Có xứng đôi với Tiểu Tửu nhà ta không?”

Bị ba đôi mắt nhìn chòng chọc, Tang Tửu cảm thấy cô có thể đào đất để chạy trốn, nhưng cô không có bản lĩnh này, chỉ có thể cắn răng đáp: “Rất đẹp trai ạ, tính tình cũng không tệ.”

Tang Tửu bất giác nói ra lời trong lòng, nói xong mới phát hiện là cô đang khen Ôn Quý Từ.

Tang Tửu càng nói vậy thì lại càng dấy lên hứng thú của Tang Mai với Ôn Hành Tri.

Tang Mai biết con gái lớn rồi, có thể không muốn chia sẻ những chuyện này với người lớn, nhưng câu tiếp theo bà nói đã thực sự đả kích Tang Tửu.

“Nếu hợp thì sau này để anh con kiểm định giúp con.”

Cho dù Tang Tửu luôn cãi nhau với Ôn Quý Từ, nhưng Tang Mai có thể nhận ra, Tang Tửu rất ỷ lại vào Ôn Quý Từ.

Có chỗ nào không ổn, bà tin Ôn Quý Từ có thể giải quyết giúp Tang Tửu.

Dù sao thì lần trước Tang Tửu cũng giấu hai người họ, để Ôn Quý Từ ăn tối cùng họ, việc này khiến họ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Tang Tửu hất tay Lâu Nguyệt ra, ngăn hành động vô nghĩa của cô ấy.

Khó khăn lắm mới quay lại được đề tài, Tang Tửu vòng vo một lúc rồi mới xen câu mình muốn hỏi vào giữa: “Vậy hai cậu cảm thấy Ôn Quý Từ sẽ thích người thế nào?”

Tang Tửu cho hai người họ thời gian suy nghĩ, sâu trong đáy lòng cô đã nghĩ được đáp án cho họ. Cô căng thẳng nhìn chằm chằm hai người, muốn nghe được đáp án mà cô nghĩ đến.

Lâu Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Ôn thái tử sẽ không thích ai đâu. Đặc biệt là những người tính tình cáu kỉnh, kiêu căng, già mồm…” Lâu Nguyệt liệt kê một loạt: “Những đặc điểm này hoàn toàn bị loại.”

Tang Tửu tự dưng trúng đạn, chẳng phải cô luôn đấu võ mồm với Ôn Quý Từ à?

“Vậy ngay cả tớ cũng không được sao?” Lúc Tang Tửu nói ra câu này, bầu không khí yên tĩnh tròn một phút, ngay cả Tang Tửu cũng sợ hãi trước lời mình nói.

Tang Tửu ổn định tâm thế trước rồi vội sắp xếp lại: “Ý tớ là người ưu tú hoàn hảo như tớ mà không thể trở thành hình mẫu người phụ nữ Ôn Quý Từ thích sao?”

Trang Lan quan sát Tang Tửu từ đầu đến chân vài lần, luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét, Tang Tửu căng thẳng lập tức cúi đầu uống một ngụm cà phê.

Ngoại hình? Ừm, hai người hoàn toàn xứng đôi.

Tính cách? Ôn Quý Từ có thể bao dung cho Tang Tửu đủ điều, Tang Tửu cũng không sợ anh.

Quan hệ? Dù sao hai người yêu nhau cũng không thành vấn đề.

Cuối cùng chỉ còn lại một vấn đề, chỉ cần hai người thích nhau thì chuyện này có khả năng.

“Nghe cậu nói vậy, hình như quả thực là vậy.”

“Ôn thái tử chỉ dịu dàng với người nhà, còn với người khác thì chẳng đoái hoài gì, lẽ nào cuối cùng Ôn thái tử sẽ tự tiêu thụ hàng nội bộ sao?”

Nói kiểu gì thế này!

Tang Tửu căng thẳng siết chặt ly, ánh mắt né tránh: “Nói cho đàng hoàng, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Quả nhiên chẳng thu được đáp án gì có ích từ chỗ Lâu Nguyệt Trang Lan mà, Tang Tửu cứ thế giấu giếm, ngay cả bạn thân nhất cũng không thể giãi bày được.

Cô chỉ đành nhớ tới suy nghĩ lóe lên hôm qua. Phòng thú tội.

Sau khi tạm biệt Trang Lan và Lâu Nguyệt, Tang Tửu nhanh chóng lái xe đến nhà thờ tối qua đi ngang qua.

Vốn dĩ cô vẫn hơi do dự, nhưng lúc cô vào nhà thờ thì chút do dự đó cũng biến mất.

Người trong nhà thờ rất ít, ánh mắt trời chói chang chiếu vào nhà thờ, không hiểu sao trái tim Tang Tửu cũng bình tĩnh lại.

Tang Tửu không có đường nào trút bầu tâm sự, lúc ngồi bên ngoài phòng thú tội, đáy lòng cô xuất hiện đủ thứ suy nghĩ. Những suy nghĩ đó bị vây hãm trong lòng cô, hệt như dây leo, che phủ đi suy nghĩ thật sự của cô.

“Có thể con thích một người không nên thích, nhưng con không xác định được đó có phải là thích hay không.”

Có thể thấy rõ, tình cảm cô dành cho Ôn Quý Từ đã vượt qua tình anh em.

Cô nên tiếp tục hay nên dừng lại?

Bên trong phòng thú tối im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp xuyên qua khung cửa sổ nhỏ truyền ra ngoài: “Tại sao con cảm thấy con thích người đó?”

Sao giọng của linh mục nghe hơi quen, Tang Tửu nhìn vào phòng thú tội, cô không thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong.

Nhưng Tang Tửu lập tức đánh tan nghi ngờ, chẳng dễ gì mới tìm được người để giãi bày, cô lại lên tiếng.

Ánh mặt trời soi nghiêng vào phòng thú tội, Ôn Quý Từ vốn không thể xuất hiện ở đây lại ngồi đối diện với Tang Tửu.

Vừa rồi, lúc anh nghe thấy câu đầu tiên của Tang Tửu, linh hồn anh bỗng trống rỗng.

Thậm chí Ôn Quý Từ không nhìn rõ được ranh giới giữa hiện thực và ảo tưởng, anh hi vọng là thật, nếu là mơ thì anh hi vọng không bao giờ tỉnh lại.

Trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ, Tang Tửu có suy nghĩ giống anh.

Ôn Quý Từ không biết, rốt cuộc anh đã cố gắng bao nhiêu mới kiềm chế được giọng nói đã thay đổi của mình để đưa ra câu đáp.

Từng câu từng chữ của Tang Tửu lại lần nữa lọt vào tai Ôn Quý Từ: “Con bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của anh ấy, lo lắng cho anh ấy, nhớ anh ấy. Nhưng trước đây con cũng rất quan tâm đến anh ấy, vậy…”

Vốn dĩ Tang Tửu muốn nói là sự quan tâm giữa anh em, nhưng cô lập tức đổi lại: “Sự quan tâm giữa bạn bè và sự quan tâm giữa yêu thích có giống nhau không?”

Ôn Quý Từ cảm nhận được dao động và do dự của Tang Tửu.

“Quen với sự tồn tại của anh ấy, có ham muốn chiếm hữu anh ấy, ỷ lại vào anh ấy, là thích sao?”

Tang Tửu hoang mang, thậm chí cô không biết cô muốn nghe được câu trả lời thế nào.

“Không suy nghĩ cho người khác, là ích kỷ sao?”

Tang Tửu không biết cô có nên đi bước này hay không, cô không biết liệu người khác có vì cô mà chịu tổn thương hay không, cô không thể chỉ nghĩ cho mình.

“Người khác không thể sống thay con, con cần tự mình hiểu ra vấn đề này.”

Ôn Quý Từ không lợi dụng thân phận hiện tại để cố ý dẫn dắt Tang Tửu, truyền suy nghĩ của anh cho cô được.

Tang Tửu cần phải tự hiểu, nếu không về sau, vấn đề này cũng sẽ trở thành chướng ngại của hai người, anh không thể quyết định thay cô được.

“Mỗi quyết định đều cần bản thân con hoàn thành, lùi bước hay không chùn chân, từ chối trái tim của con hay nghe theo tiếng lòng của con, cũng chỉ phụ thuộc vào quyết định của con.”

Ôn Quý Từ không hề chớp mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn phản ứng của Tang Tửu.

Anh sợ cô do dự, càng sợ cô hạ quyết tâm.

Nhà thờ yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng bất động.

Tang Tửu không lên tiếng nữa, cô đã hỏi xong vấn đề cô muốn hỏi. Mặc dù cô ý thức được chuyện cô muốn giải quyết chỉ có thể dựa vào bản thân cô, nhưng trái tim cô vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tang Tửu xoay người rời khỏi nhà thờ, mãi cho đến khi ngồi vào xe cô mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Hình như vị linh mục này không giống linh mục khác cho lắm.

Nhưng đây cũng là lần đầu Tang Tửu đến phòng thú tội, bên cạnh cũng không có ai để cô tham khảo, tất nhiên cô không nghi ngờ gì Ôn Quý Từ.

Sau khi Tang Tửu ra khỏi nhà thờ, Ôn Quý Từ cũng xuất hiện ở cửa.

Hoàng hôn sắp buông, ánh tà dương ngưng tụ trên khuôn mặt Ôn Quý Từ, anh nhìn xe Tang Tửu đi, sau đó mới rời đi.

*

Sau khi rời khỏi phòng thú tội, Tang Tửu nhận được điện thoại của quản lý, bảo là một số cảnh quay xuất hiện vấn đề, cần tiến hành quay bổ sung.

Vì cảnh bổ sung là cảnh đêm, thế nên Tang Tửu lái xe đến thẳng đoàn phim.

Cảnh bổ sung không khó quay, nhưng lại khá quan trọng với cả bộ phim. Tang Tửu thay đồ, trang điểm xong thì lập tức vào quay.

Không lâu sau, toàn bộ cảnh quay sắp đóng máy, phân cảnh của Tông Ngộ và Cổ Sa cũng sắp kết thúc.

Tang Tửu nhanh chóng quay xong cảnh của mình, cô ngồi trước gương tẩy trang, chợt có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Tang Tửu không xoay người mà tiếp tục dùng bông tẩy trang lau nhẹ lớp trang điểm còn lại trên mặt.

Tang Tửu tưởng là Tiểu Hòa, không nghĩ ngợi gì mà tiếp tục làm việc của mình.

Cửa bị người ta đẩy ra, Tang Tửu ngước mắt nhìn, Tông Ngộ bước vào, ánh mắt hai người giao nhau trong gương.

Tang Tửu lập tức dừng động tác lại: “Tông Ngộ.”

Tang Tửu chợt nhớ đến hôm sinh nhật Tông Ngộ, anh ta mời cô nhưng cô lại bị Ôn Quý Từ chặn lại giữa đường, lời tỏ tình và nụ hôn sau đó khiến cô luôn hoảng loạn cho đến tận hôm nay.

Hình như cô còn nợ Tông Ngộ một lời xin lỗi.

“Ngại quá, hôm đó có việc đột xuất nên không đến dự sinh nhật anh, quên nói với anh một tiếng xin lỗi.”

Tang Tửu lại nhớ đến lời Ôn Quý Từ nói với cô, tối đó Tông Ngộ định tỏ tình với cô, cho dù là thật hay giả thì thái độ của Tang Tửu luôn tự nhiên thoải mái.

Tông Ngộ cười nói: “Hôm đó là tôi đường đột quá, tôi nên nói xin lỗi mới đúng.”

Từ hôm concert, Tông Ngộ mãi không gặp lại Tang Tửu, lúc này Tang Tửu đã tẩy trang, làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm vài phần ngây thơ.

Như trùng khớp với người trong trí nhớ của anh ta, lại chỉ tồn tại trong trí nhớ của một mình anh ta.

Tang Tửu cười theo: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Nói xong, Tang Tửu cúi đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Hơi thở Tông Ngộ dồn dập, bàn tay buông thõng bên người siết chặt rồi lại thả lỏng, anh ta hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm lên tiếng: “Tang Tửu, tôi có vài lời muốn nói với em.”

Tang Tửu dừng động tác lại, xoay người về phía Tông Ngộ, đợi anh ta nói tiếp.

Lúc này, Tang Tửu như cách anh ta rất xa, Tông Ngộ sợ đây là lần cuối cùng anh ta tiếp xúc với Tang Tửu, cho dù cơ hội không tốt thì anh ta cũng muốn nói ra câu đó.

“Từ ngày em chuyển đến ở sát bên nhà tôi thì tôi đã bắt đầu thích em rồi, bây giờ gặp lại, tôi muốn biết tôi còn có cơ hội hay không?”

Nghe Tông Ngộ nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là bài xích. Cô vô cùng chắc chắn rằng cô không thể ở bên người trước mặt cô lúc này.

Tang Tửu chưa từng có trải nghiệm thế này, nhưng cô cũng chắc chắn rằng cô không muốn trải qua quãng đời còn lại với người này.

Cô không thể chấp nhận được cô sẽ tươi cười với Tông Ngộ rồi cùng làm mọi chuyện trong cuộc đời.

Họ sẽ nằm cùng một chiếc giường, sẽ có đứa con đáng yêu, hai người già đi sẽ cùng nắm tay đi dạo, cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc.

Nếu cô không yêu người này, cô sẽ không cho phép anh ta nắm tay cô, cô sẽ không để anh ta hôn cô một cái là cô sẽ hết giận, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta sau khi bị chọc giận.

Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh tượng này là mỗi một dây thần kinh của cô đều phản kháng.

Tang Tửu biết rõ rằng Tông Ngộ không phải người cô yêu, cô sẽ không thỏa hiệp vì anh ta yêu cô.

Nhưng lúc Ôn Quý Từ tỏ tình, phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là liệu anh có bị tổn thương hay không, nếu họ ở bên nhau, người khác sẽ nghĩ thế nào?

Cho dù cô quen Tông Ngộ sớm hơn Ôn Quý Từ, vậy thì có sao?

Cô luôn xem Tông Ngộ là một người cô quen năm đó, chỉ vậy mà thôi. Cô sẽ không chủ động đến gần, tìm hiểu và chấp nhận anh ta.

Thế nhưng cô lại luôn ôm lòng tò mò vô cùng mãnh liệt với Ôn Quý Từ, cô chỉ mong có thể hiểu mọi thứ về anh.

Cô sẽ tìm Ôn Quý Từ để cãi nhau, đối chọi gay gắt với anh, cố gắng tham dự vào mỗi một khoảnh khắc trong cuộc đời anh.

Chính vì cô muốn thu hút sự chú ý của Ôn Quý Từ, thế nên mới vô thức làm ra những chuyện này.

Từ đầu đến cuối, Ôn Quý Từ luôn là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô.

Cho đến sau này, cô cũng sẽ không tìm được ai có thể khiến cô thích hơn được nữa.

Suy nghĩ không lý trí đang rục rịch manh động sâu trong đáy lòng cô.

Hình như cô tiêu rồi, cô hoàn toàn rơi vào cái bẫy Ôn Quý Từ thiết kế cho cô, chắc chỉ có một mình cô là con mồi cam tâm tình nguyện nhảy vào lưới thôi.

Ngoài việc nghe lời, ngoài việc theo anh chìm đắm, cô không nghĩ ra được đáp án thứ hai nào tốt hơn nữa cả.