Chương 2: Phu tử rất da^ʍ

Hôm nay phải đến bái kiến tiểu thư Ôn gia, Lâm Nguyên Thường còn cố ý chải chuốt một phen, mới đi theo gã sai vặt đến thư phòng.

Vị trí thư phòng là ở một góc hẻo lánh trong phủ, chiếm toàn bộ sân, nhưng cảnh vật lại cực kỳ lịch sự tao nhã. Cái sân lớn như vậy lại không có người gác, xác thật có chút kỳ quái.

Gã sai vặt kia đưa người đến, liền rời đi, để lại một mình Lâm Nguyên Thường ở trong phòng. Lâm Nguyên Thường nhìn trên giá để sách, đúng như thúc phụ nói, không có một cuốn thế tục pháp lý nào, không biết cao tăng này nghĩ cái gì nữa.

Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến một trận tiếng vang, quay đầu lại nhìn, Lâm Nguyên Thường không khỏi ngây dại. Nữ tử vừa vào phòng này bộ dáng tuy non nớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuynh thành chi sắc, bộ dáng này có thể nói là thế gian hiếm thấy, da thịt lộ ra bên ngoài oánh bạch như tuyết. Hắn nhịn không được mà nhìn chằm chằm tay nàng đang để trước bụng nhỏ, lại nhớ đến đêm qua mất hồn, hạ bụng bất giác xôn xao một trận.

“Lâm phu tử.” Ôn Tình Nhiễm tiến lên hành lễ, điều này là lão phu tử dạy.

Giọng nói như hoàng oanh, nói đến làm Lâm Nguyên Thường ngứa cả người, côn ŧᏂịŧ chỗ hạ bụng dựng thẳng lên, nhô lên một khối cao cao giữa hai chân, Lâm Nguyên Thường cảm thấy quẫn bách lạ thường, vội nghiêng người tránh ánh mắt của Ôn Tình Nhiễm, đơn giản gật gật đầu.

“Tới bên này ngồi.” Hắn chỉ vào chiếc bàn nói.

Thật ra Ôn Tình Nhiễm đã thấy một khối dưới háng hắn, nhưng không biết là thứ gì, là lần gặp đầu tiên vẫn còn ngượng ngùng nên không dám hỏi nhiều, nghe theo lời của hắn ngồi vào bàn.

Nàng đi đến đây, mang theo một làn gió thơm, làm cho Lâm Nguyên Thường càng thêm khó chịu, thứ ở hạ bụng dễ dàng bị nhìn thấy, nên hắn chỉ có thể đem cuốn sách đang cầm để trên bụng, che được một chút.

“Học đến đâu rồi?” Lâm Nguyên Thường không dám vào gần quá, chỉ có thể đứng bên cạnh hỏi.

Ôn Tình Nhiễm lật sách trong tay, chỉ vào một chỗ nói: “Chỗ này.”

Lâm Nguyên Thường nhìn một cái, bị ngón tay kia câu đến không dời mắt đi được, doanh doanh một ngón, sáng trong như hành, đầu ngón tay tinh tế, phấn nếu đào lý… Hắn miễn cưỡng thu hồi tầm mắt ngồi về bàn của mình, mới coi như tốt lên chút.

Lâm Nguyên Thường ở trong phủ mấy tháng, cuối cùng cũng hiểu quy củ trong phủ. Hạ nhân quả như trong truyền thuyết, đều là người câm điếc. Mấy hạ nhân này sẽ chỉ xuất hiện theo giờ cố định, phần lớn thời gian chỉ có hai người là hắn và tiểu thư Ôn gia ở trong phòng.

Ôn gia tiểu thư này lại là người tâm tư cực kỳ đơn thuần, thậm chí không hiểu nam nữ khác biệt. Sau ngày ấy nàng từng chỉ vào dưới háng của hắn hỏi: “Phu tử cất gì ở kia, không bằng mang ra đặt ở trên bàn, để tránh mất.”

Lâm Nguyên Thường bản tính da^ʍ tà, lúc trước lén cùng vài người quả phụ dan díu, bất quá tên này giấu rất giỏi, người ngoài không biết, còn tưởng hắn là người đọc sách đứng đắn. Khi vào Kinh thi ở nhờ nhà thân thích, vị thân thích này làm quan ở Kinh Thành, thấy hắn có tài nên muốn bồi dưỡng, đưa người về phủ.

Nào biết vào một buổi đêm ở nơi hẻo lánh trong viện gặp phải Lâm Nguyên Thường cùng nữ nhi mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Lập tức đánh hắn một trận và trực tiếp đuổi ra phủ, còn vận dụng quan hệ làm cho hắn không thể thi cử ở trong Kinh, Lâm Nguyên Thường bởi vì vậy mới phải rời Kinh Thành trở về quê nhà.

Cũng may thân thích kia sợ huỷ hoại thanh danh của nữ nhi nên không dám nói ra, người ngoài cũng không biết nguyên do trong đó.

“Chữ này viết không tốt, phải cầm bút như vậy mới đúng.” Hắn đứng bên cạnh Ôn Tình Nhiễm cong lưng nắm lấy tay nàng, cầm tay nàng viết lên giấy. Chỉ cảm thấy vật trong tay mình mềm yếu không xương, trơn bóng. Hơi thở nàng phả ra tất cả đều là hương khí ngọt ngào.

“Phu tử?” Ôn Tình Nhiễm thấy hắn dựa vào mình nửa ngày cũng không nhúc nhích, nghiêng đầu kỳ quái hỏi.

“…Tư thế của ngươi không đúng, đứng lên.” Lâm Nguyên Thường buông tay nàng ra, ngồi vào vị trí của nàng, vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây, ngồi chỗ này.”