Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Lâm Triệt sau khi về nước liền đăng kí học chung đại học cùng Lâm Ôn. Chỉ là hắn học kinh tế, cho nên không cùng một khu với viện y khoa của Lâm Ôn. Hơn nữa sau khi đi học Lâm Triệt còn ngạc nhiên phát hiện trong lớp cư nhiên có một người bạn cùng học lúc ở Mỹ tên Vương Thiên Dực, biệt hiệu là Sí Bàng. Sí Bàng về nước sớm hơn hắn hai năm, không ngờ khi về nước bọn họ còn tiếp tục làm bạn học, quả nhiên là duyên phận!
Sau khi tan học, Lâm Triệt liền vội vã chạy ngang qua tất cả các khu, lại chạy đến một con đường nhỏ hướng đến viện y khoa tìm Lâm Ôn để đi ăn cơm. Đám học sinh ngu ngơ cũng không ngăn được cặp mắt laser đang chú ý vào Lâm Ôn kia. Rất nhanh Lâm Triệt tìm thấy được bóng dáng của Lâm Ôn, vừa muốn tiến lên lại phát hiện bên người Lâm Ôn còn có một cô gái đang dịu dàng mỉm cười, không biết đang nói với anh chuyện gì mà khiến cho Lâm Ôn cũng nhẹ nhàng cười theo. Nụ cười này quả thực khiến Lâm Triệt giống như bị giật điện mà thương tích đầy mình, choáng váng mà không ngừng nhắc nhở bản thân phải thật kiên cường phải thật kiên cường. Nhưng lực sát thương của nụ cười này quá lớn, hơn nữa còn tỏa ra khắp nơi, rất nhanh Lâm Triệt liền nhìn thấy lại có thêm một số cô gái nữa tiếp cận Lâm Ôn rồi trò chuyện với anh. Mà Lâm Ôn lại tiếp tục cười đầy tỏa sáng, Lâm Triệt cảm thấy tình hình đang phát triển theo hướng trầm trọng, liền vội vàng chạy tới bắt chuyện với Lâm Ôn.
“Ca ca!” Lâm Triệt cố ý hét to một chút, kéo hồn Lâm Ôn về phía hắn.
Lâm Ôn thấy hắn liền lộ ra vẻ vô cùng cao hứng, quay đầu nói với những cô gái vài ba câu rồi liền vội vàng đi về phía Lâm Triệt: “Tiểu Triệt, sao em lại đến đây!”
Lâm Triệt rất hài lòng với thái độ của anh, quay đầu nhìn mấy cô gái đầy khıêυ khí©h, im lặng mà tuyên bố:
Nhìn đi, người ca ca tôi thích nhất vẫn là tôi, mấy cô thì là cái quái gì chứ!Nhưng những cô gái dường như xem vẻ khıêυ khí©h của hắn là phóng điện, liền nhìn chằm chằm về phía hắn bằng đôi mắt hình trái tim. Lâm Triệt không hề để ý tới bọn họ, quay đầu cười nói với Lâm Ôn: “Em đến ăn trưa với ca ca a!”
“Ha ha, được, lần sau để anh qua cho, em đi tới đây rất xa nên phiền lắm.”
“Không phiền đâu, ăn cơm với ca ca thì sao có thể phiền, dù sao em cũng tan học sớm, lại ít tiết, theo em lại đây đi!”
“Ừ, được.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, một lúc sau thì tới được căn tin, Lâm Triệt thấy nhiều người như vậy liền nhíu nhíu mày: “Nhiều người quá đi, ra ngoài ăn không anh?”
“Khoảng 12 giờ anh còn có cái báo cáo phải viết, có thể sẽ tới không kịp. Hơn nữa bây giờ đi đâu cũng nhiều người, em tìm cái bàn ngồi xuống chờ trước đi, anh đi xếp hàng mua, rất nhanh thôi!” Lâm Ôn nói xong liền đi vào trong đám người.
Lâm Triệt kéo anh lại: “Cùng đi đi, nhiều người như vậy lỡ đυ.ng phải anh thì phải làm sao đây.”
Kết quả của việc hai người cùng nhau đi lấy cơm chính là không có chỗ ngồi, nhìn thấy đoàn người đông nghịt, Lâm Triệt bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã no căng.
“Lâm Ôn, bên này!” Trong đám người bỗng nhiên có người lên tiếng. Nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là Trương Dương, anh đang ngồi đối diện một người bạn học, bên cạnh hai người đều có hai chộ ngồi.
“Học trưởng, nhanh thật đó!” Lâm Ôn cười cười với Trương Dương, lại chào hỏi với người con trai thoạt nhìn lặng băng ở phía đối diện: “Chào Lâm học trưởng!”
Người con trai băng sơn kia liếc anh một cái, gật gật đầu xem như đã nghe thấy, Lâm Ôn cũng không để ý liền kêu Lâm Triệt ngồi xuống.
Lâm Triệt không vui mà bĩu môi nhưng cũng đành phải ngồi kế bên người con trai mặt lạnh như băng kia. Bọn họ tựa hồ không có ý định giới thiệu người băng kia, Lâm Triệt cũng không có hứng thú để biết hắn. Tuy rằng biết Trương Dương không có ý gì với Lâm Ôn, nhưng nhìn thấy hai người bọn họ cười đùa với nhau ở phía đối diện, Lâm Triệt cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng may người băng kia ăn xong rồi đứng lên rời đi rất nhanh, Trương Dương vừa thấy hắn đứng lên, cũng liền bưng chén đĩa cười hì hì mà đi theo hắn.
Lâm Triệt thấy bọn họ đi rồi, lúc này mới mở miệng nói chuyện đầy khí thế với Lâm Ôn: “Đúng rồi ca ca, em sẽ không về nhà ăn cơm tối đâu!”
“Sao vậy?”
“He he, anh đoán xem hôm nay em gặp được ai?” Lâm Triệt chớp mắt đầy tinh nghịch.
“Ai? Chẳng lẽ là……..?” Lâm Ôn không hiểu sao có chút khó chịu: “Cô gái lần trước em nói thích hả?”
Lâm Triệt bất đắc dĩ mà xem thường: “Ca ca anh nói người nào vậy, là một người anh em học chung với em ở Mỹ trước kia, chính là Sí Bàng. Không phải cậu ấy về nước sớm hơn em hai năm sao, vậy mà chúng em lại học chung một lớp, cho nên định tụ họp vào ban đêm. Ca ca anh đi cùng không?”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Ôn liền yên tâm, Sí Bàng là người trước kia Lâm Triệt có nhắc qua: “Không đi, buổi tối anh còn có thí nghiệm, đi chơi vui vẻ đi, về nhà sớm một chút là được!”
“Vâng, em sẽ về sớm một chút!”