Chương 4.1
Lần sau gặp lại hắn là ở ngoài thành.
Ngày đó, tầng mây rất dầy, rất thấp, kia mấy ngày lão tại hạ vũ, vừa thấy mưa đã tạnh, nàng lập tức thay nam trang, phải lục nghĩa tái nàng xuất môn.
Hơn nửa năm đi qua, Thúy di cũng không còn cùng nàng cãi cọ chuyện ra ngoài làm mua bán nữa, Khâu thúc cũng Lục Nghĩa lại càng không nói gì, có điều mỗi lần nàng phải ra khỏi thành thì Khâu Thúc sống chết bắt Lục Nghĩa phải đưa nàng đi.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên Lục Nghĩa thấy nàng mặc nam trang thì ngẩn người, nhưng cũng không nói gì.
Nàng là tiểu thư, là chủ tử của hắn, hành vi của hắn đối với nàng là nhắm một mắt mở một mắt, một câu cũng không nói, mặc dù bình thường hắn cũng rất ít khi nói cái gì.
Sau khi phát hiện nàng đang làm cái gì thì hắn lại càng không hé răng. Bảo hắn đưa người đi hắn liền đi, bảo hắn bốc hàng hắn liền bốc, tuy bị thọt nhưng vẫn là nam nhân, khí lực dù sao cũng lớn hơn nàng nhiều.
Sáng sớm Lục Nghĩa đã đánh xe lừa đưa nàng đang mặc nam trang đến ngoài thành thu hàng. Ai ngờ trên đường về, hai người vừa mới từ đường nhỏ chuyển qua đường lớn thì phía trước bỗng nhảy ra một con chó vàng, con lừa chấn kinh, đi sai đường, tiếp theo cái xe lừa liền nghiêng, bánh xe lún vào vũng bùn.
Con chó vàng kia sủa lên với cái xe lừa, nhưng chờ Lục Nghĩa hoàn hồn lại thì nó lại cả kinh chạy nhanh như chớp. Nàng xuống xe, để Lục Nghĩa giục con lừa thử đem xe lôi lên. Nhưng con lừa dùng hết sức rồi mà cái xe lừa vẫn bất động.
Lục Nghĩa liền tập tễnh đi đến phía sau, cuốn ống tay áo lên, túm lấy cái xe. Lúc đầu nàng còn không hiểu, nhưng sau đó mới biết hắn muốn đẩy xe, vì thế nàng trợn tròn mắt, chân hắn như thế, làm sao mà đẩy được xe?
Nàng bước lên phía trước ngăn cản hắn, “Không cần, Lục Nghĩa, không vội, ngươi ở chỗ này đợi, trông xe vừa lừa, cùng với hàng hóa bên trên, ta đi tới đằng trước nhờ người hỗ trợ.
Lục Nghĩa trừng mắt nhìn nàng, nhíu mày lắc đầu, thô giọng mở miệng: “Ta đi.”
“Một mình ta đợi ở đây, nếu gặp đạo tặc, hàng bị cướp hết thì còn mua bán gì?” Nàng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, vội nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Ở chỗ này chờ, ta lập tức trở về.”
Nói xong, nàng liền vội vàng đi về phía trước.
Hôm nay mặc dù trời trong nhưng trên đường vẫn có không ít bùn lầy, đi không bao lâu thì giày vải của nàng đã ướt, ống quần cũng dính toàn bùn.
Mặc dù đã tới đường lớn nhưng vẫn cách quan đạo một khoảng, cả con đường không một bóng người. Nàng đi một hồi lâu mới thấy một con xe ngựa đi tới. Nàng vội giơ tay lên vẫy, xa phu cũng vẫy tay đáp. Nàng vốn tưởng xa phu sẽ dừng lại, nhưng tên xa phu kia chỉ nhấc roi lên đánh vào mông ngựa, con ngựa bị đau, lập tức tung bốn vó hấp tấp kéo xe đến.
Nàng thấy thế, lắp bắp kinh hãi, không dám đứng chắn đường nữa mà vội dạt sang một bên nhưng vẫn bị bánh xe chạy qua tạt nước bùn lên cả người.
Nàng ngốc đứng ở ven đường, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đành lau nước bùn trên mặt, dang lúc muốn tìm dòng suối nhỏ rửa mặt thì lại nghe thấy phương xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã kỵ sĩ đang vội vàng chạy tới, tốc độ nhanh hơn cái xe ngựa vừa rồi.
Không dám chắn ở trên đường, nàng vội thối lui đến bên đường, nhưng vẫn nhịn không được ôm ấp hy vọng, lúc vó ngựa đến gần thì vội giơ tay lên, hướng hai người kia cao giọng hô.
“Hắc! Hắc! Huynh đệ! Có thể hỗ trợ chút không?”
Vó ngựa vội vàng, hai người kia song song mà đi tới, nháy mắt đã tới trước mắt nàng. Với tốc độ này nàng nghĩ bọn họ sẽ làm như không thấy mình mà chạy qua, nhưng đột nhiên nàng lại nghe thấy tiếng ngựa hí, hai người kia đều dừng lại.
“Huynh đệ, cám ơn, ngượng ngùng quá, xe lừa của ta bị xa lầy trong bùn ——”
Nàng vui vẻ, vội vàng tiến lên, vừa vội vừa giải thích nhưng vừa đi được hai bước nàng đã phát hiện ra một trong hai người kia không phải ai khác mà chính là Chu Khánh, đi theo là tùy tùng của hắn.
Nàng ngây người ngẩn ngơ, nói đến một nửa thì trong đầu lập tức trống rỗng, không biết nói gì nữa.
Hắn ở trên ngựa nhìn nàng, nhíu nhíu mày.
“Xe lừa sao?”
Nàng trừng mắt nhìn, nháy mắt hoàn hồn, lập tức lùi cái cổ đang ngẩng cao lại. Trong chốc lát nàng thật đúng làm muốn nói không có gì, để bọn họ đi.
Nhưng nghĩ tới Lục Nghĩa còn đang chờ, mà ông trời lại có thể phun mưa bất kỳ lúc nào, hàng hóa sẽ ướt hết nên nàng chỉ có thể hắng giọng, đỏ mặt, kiên trì nói, “Xe lừa của ta. . . . . . Không cẩn thận rơi vào vũng bùn, có thể thỉnh ngài ra tay tương trợ không?”
“Ở đâu?”
Nàng giơ tay lên, chỉ vào chỗ mình vừa tới, nói: “Cách đây chừng ba dặm, xa phu nhà chúng ta đang chờ ở đó.”
Hắn ngồi ở trên ngựa, cao cao tại thượng nhìn nàng, thấy nàng mặt mày quẫn bách, cũng không để ý đến cả người dính nước bùn, thoạt nhìn không khác gì cái tượng đất nhỏ.
Ngay lúc nàng bị nhìn đến mặt đỏ tai hồng, tay chân không biết để đâu thì hắn đã thản nhiên mở miệng, “Mặc ly, đi qua nhìn xem.”
“Vâng.”
Tên tùy tùng kia của hắn lĩnh mệnh, lập tức giục ngựa đi lên.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội nói lời cảm tạ hắn, nhưng mở miệng ra lại không biết xưng hô với hắn thế nào, “Cám ơn, ách. . . . . .”
Hắn nhìn nàng, mở miệng vàng lời ngọc, “Ta tên là Chu Khánh.”
“Ta biết.” Nàng thốt ra, rồi mới phát hiện mình vừa nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng lên, vội nói lời tạ ơn: “Tạ ơn Chu công tử trượng nghĩa tương trợ.”
Hắn nhìn thấy nàng, đột nhiên cong người vươn tay ra với nàng, “Ta đưa ngươi qua đó.”
Hả? Nàng ngây người ngẩn ngơ, sau đó mặt đỏ như gấc, lắc đầu như trống bỏi.
“Không, không cần, cám ơn Chu công tử. Trì hoãn hành trình của ngài là ta đã ngại lắm rồi. Ngài chịu hỗ trợ, ta vô cùng cảm kích, làm sao dám để ngài đưa về, huống hồ cả người ta đều là bùn ——”
Nàng chưa nói xong đã thấy hắn nhíu mày, phun ra hai chữ, “Đi lên.”
Đó là câu mệnh lệnh, nàng hơi há cái miệng nhỏ, nhìn nam nhân đang cúi người trước mặt, đột nhiên hiểu ra, nam nhân này sẽ không cho người khác cự tuyệt. Nàng nhanh chóng khép miệng lại, mặc dù xấu hổ đến độ cả người đỏ lên, nhưng nàng vẫn chỉ có thể vươn tay ra.
Hắn cầm tay nàng, lấy bàn tay to bao lấy bàn tay nàng, nháy mắt tiếp theo, hắn đã nhẹ nhàng dùng lực kéo nàng lên, để nàng ngồi nghiêng ở phía trước hắn.
Rất nhanh nàng đã phát hiện ra tư thế này không đúng. Nàng từng xem người ta cưỡi ngựa, biết là phải dang hai chân kẹp hai bên. Huống hồ nàng biết ngồi nghiêng một bên thế này sẽ chiếm chỗ của hắn, ngồi dạng hai chân ra sẽ tốt hơn chút.
Chần chờ một chút, nàng ổn định chính mình, muốn nâng chân vắt qua thì nam nhân phía sau lại nói bên tai nàng, “Nếu ngươi còn muốn lập gia đình thì đừng ngồi kiểu đó.”
Nghe vậy, nàng cứng đờ người, cuối cùng vẫn vắt chân qua, vững vàng ngồi trên yên ngựa, tay nhỏ bé cầm lấy phần đầu yên cương.
Nam nhân phía sau trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn nhẹ quất dây cương, giục ngựa bước về phía trước.
Nàng chưa từng cưỡi ngựa, lúc con vật khổng lồ đó di chuyển, nàng khẩn trương đến căng cứng người. Nhưng điều khiến nàng khẩn trương hơn đó là hắn đang ngồi dán ở phía sau nàng.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng cùng nam nhân nào dựa sát như thế, càng miễn bàn đến chuyện cùng cưỡi một con ngựa. Ngực hắn dán lên lưng nàng, đùi rắn chắc kề sát chân nàng.
Nhiệt độ cơ thể hắn nháy mắt xuyên qua quần áo mà truyền đến người nàng khiến cho chân và lưng nàng nóng lên.
“Vì sao?” Vì dời lực chú ý của bản thân nên nàng liếʍ đôi môi khô khốc, hỏi: “Vì sao ngài có thể ngồi mà ta không thể ngồi tư thế đó?”
“Cô nương nếu là xử nữ, ở đêm động phòng hoa chúc sẽ có lạc hồng.” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phun ra, khiến khuôn mặt nàng đã hồng nay còn hồng hơn. Nhưng khiến nàng giật mình hơn cả là câu trả lời của hắn.
Được rồi, hắn quả nhiên biết nàng là cô nương, cái này cũng không có gì, hắn từng nhìn thấy nàng mặc đồ nữ, hắn cũng đã cứu nàng, giúp nàng, có nhận ra cũng không lạ. Nhưng lời hắn vừa nói nếu tách ra từng chữ thì nàng hiểu, còn ghép lại với nhau thì nàng chẳng hiểu gì cả.
Nàng nhíu mày, lại nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được tò mò mở miệng nói, “Lạc hồng là cái gì?”
“Máu.”
Hai tay của hắn nhẹ để trên đùi, bàn tay to nhẹ cầm lấy dây cương, để con ngựa đi chậm rãi về phía trước, “Giữa hai chân của một cô nương có một nơi tư mật, ở đó có một tầng lá mỏng, lần đầu tiên ân ái với nam nhân thì nó sẽ bị phá, sẽ đổ máu. Mà lần đầu tiên của các cô nương thường là vào đêm động phòng hoa chúc, mọi người gọi máu khi bị phá thân là lạc hồng, là căn cứ xác minh vị cô nương đó là xử nữ. Nếu ngồi tư thế dạng chân mà cưỡi ngựa thì tầng lá mỏng kia có thể ngoài ý muốn bị phá.”
Nghe vậy, nàng càng thêm giật mình, vừa thẹn lại quẫn, nếu không phải đang nắm chặt yên cương thì nàng hẳn là sẽ sợ tới mức lập tức ngã xuống. Nàng không biết hắn làm sao có thể mặt không đỏ khí không suyễn mà đem chuyện này nói ra trực tiếp và rõ ràng như thế.
Việc này ai lại cứ nói ra miệng thế chứ?
Mặc dù phụ nhân cũng sẽ xấu hổ không nói nên lời khi giải thích cho khuê nữ nhà mình, huống chi hắn lại là nam nhân.
Nhưng hắn đã nói, không hề có nửa điểm che giấu. Mà nói gì đi nữa thì Hoa Nghênh Xuân Các cũng là do hắn mở, hắn biết việc này cũng không kỳ quái, nhưng có người bình thường nào sẽ huỵch toẹt chuyện này ra thế này cơ chứ?
Tim nàng đập nhanh, mặt đỏ tai hồng ngồi ở trên ngựa, lúc này bất kể là sự thật chân nàng đang cách mặt đất quá xa, hay cảnh sắc trước mắt đều đã bị nàng ném đi xa ngàn dặm.
“Ngươi không nên nói với ta những lời này.” Nàng cố giữ vững trấn định nói.
“Ngươi không nên đến trên phố buôn bán.” Hắn mắt không chớp đáp lại.
Nàng á khẩu không trả lời được, chỉ có tai là càng hồng hơn.
Con ngựa chậm rãi đi về phía trước, tung tăng, không chút vội vàng. Nàng nhìn không chớp mắt vào con đường lớn phía trước, cùng với đồng ruộng hai bên, nghe tiếng vó ngựa quanh quẩn vang lên trong gió.
“Ta cần ngân lượng để nuôi người nhà nên mới buôn bán.” Nàng nói.
“Ta biết.” Hắn nói.
Con ngựa tiếp tục đi về phía trước, gió lặng lẽ phất qua, vuốt ve lên khuôn mặt nàng.
“Cám ơn ngươi đã không nói với người khác.”
“Trên đời này có rất nhiều thứ không nên, nhưng cũng đều là quy củ do người đặt ra.” Hắn cúi đầu, ở bên tai nàng chậm rãi mở miệng: “Không có quy củ nào là không thể phá.”
Trong lòng nàng không hiểu sao lập tức thấy kinh hoảng, bởi vì một khắc kia hắn dựa vào gần, nàng có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, lại cảm thấy lúc hắn nói chuyện, cơ thể nóng bỏng như dán vào người nàng.
Mặt và tai nàng lại càng đỏ hơn, đến hơi thở cũng ngừng lại. Trong nháy mắt nàng muốn trốn, nhưng người đang ở trên ngựa, hai tay hắn đang vòng hai bên người nàng, nắm lấy dây cương, vây quanh nàng khiến nàng không thể trốn được?
Huống chi, nếu hắn thật sự có lòng muốn nàng làm cái gì đó thì mặc dù ở trong thành, trên đường tấp nập người đi lại, sợ là hắn cũng sẽ dám làm, đâu cần phải đợi đến chỗ đường vắng này.
Nghĩ kỹ rồi nàng mới thở sâu, làm cho bản thân trấn định lại. Quả nhiên nam nhân phía sau lại lần nữa ngồi thẳng dậy, không tiếp tục dán lên tai nàng nữa mà nói, “Gần đây công việc làm ăn không tồi chứ? Ngày mưa ngươi cũng ra khỏi thành thu hàng hóa hả?”
“Chính là nhờ ân đức của Chu công tử.”
Đối với lời này hắn chỉ cười nhạo một tiếng.
Nàng chưa từng gặp nam nhân này có biểu tình gì. Lúc nào gặp hắn nàng cũng chỉ thấy hắn bảy ra vẻ mặt hờ hững, tiếng cười nhạo không cho là đúng này khiến nàng thiếu chút nữa nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nàng lại sợ ngã ngựa nên chỉ có thể nhìn về phía trước, đỏ mặt nói, “Là thật mà.”
“Ngươi thử nói xem?” Hắn hỏi.
Nghe khẩu khí của hắn thì đã biết hắn không tin, nàng cầm lấy đầu yên cương, nói với hắn, “Ngày ấy hoa khôi du ngoạn trên sông, đầu đường có rất đông người vây xem. Ta thấy nhiều người như thế, mà một màn hoa rơi xuống nước, mỹ nhân trên sông, quả thực là cảnh đẹp tám đời cũng không thể quên được. Ta phát hiện buôn bán chính là phải thừa dịp náo nhiệt như thế, vì thế lập tức suốt đêm vội vàng nhờ người làm tiểu hà bao, bên trên thêu hoa đào, mỹ nhân, ô địch, cây cầu nhỏ nước chảy ——”
“Ô địch?”
Nàng cứng đờ, mặt lại đỏ lên, chỉ cảm thấy may mắn là hắn ngồi đằng sau nên không nhìn thấy.
Hắn chậm rãi mở miệng hỏi: “Mỹ nhân có ô, còn thêu ô địch thì ai mua?”
“Ta làm cho nam nhân và nữ nhân dùng, nam nhân thích ô địch, mà nữ nhân thích hoa đào.” Nàng trấn định nói: “Túi thêu ô địch bán được lắm. Trong thành này mỗi nam nhân đều muốn trở thành Chu Khánh, có thể đứng phía sau Liễu Như Xuân.”
“Cho nên, ngươi lấy ta ra để kiếm tiền hả?”
Nghe vậy, đáy lòng nàng nhảy lên một cái, sợ hắn giận, nhưng nghe khẩu khí của hắn thì mang theo chút cười cười, khiến nàng tăng thêm can đảm mà mở miệng, “Ta mời tú nương thêu ô địch, cũng đâu phải thêu Chu công tử ngài.”
“Không phải đều là một sao?” Hắn lại cúi đầu, ở bên tai nàng hỏi: “Nói cho ta biết, tên của ngươi là gì?”
“Ôn. . . . . .” Ngực nàng run lên, miệng hơi mở, chần chừ trong chốc lát mới phun ra khuê danh của mình: “Ôn Nhu. . . . . .”
“Ôn nhu mềm mại?” Hắn hỏi lại.
“Vâng. . . . . .” Nàng khó khăn trả lời.
“Ôn Nhu.” Hắn há mồm lặp lại.
Nghe thấy hắn gọi tên mình, không biết tại sao khiến cho ngực nàng như nhũn ra.
“Vâng.” Mặt nàng đỏ lên, gật gật đầu.
Giống như vừa lòng, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ mang theo nàng tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Gió mang theo hơi lạnh thổi qua, nhưng nàng lại chỉ cảm thấy ấm áp mà nam nhân phía sau mang lại. Như thế này thực không phải, nhưng từ lúc nàng mặc nam trang vào và bước ra cửa kia thì nàng đã vứt mọi quy củ thế tục ra sau đầu rồi.
Giống như hắn nói, nàng vốn không nên ở chỗ này, vốn không nên ra ngoài buôn bán.
Không có quy củ nào là không thể phá – Hắn nói như vậy, mà nàng chỉ cảm thấy như chiếm được sự đồng tình.
Nàng đánh vỡ quy củ nhưng hắn không hề chỉ trích nàng. Có lẽ là bởi vì hắn vốn cũng không sống trong những quy định mà người ta định ra.
Nam nhân này còn kinh doanh Hoa Nghênh Xuân Các đó. Nếu để Thúy Di biết nàng cùng hắn cưỡi chung một con ngựa thì sợ là bà sẽ ngất ngay được.
Mặc dù nàng chân to, lại ra ngoài làm nhiều việc như thế nhưung Thúy di vẫn muốn nàng có thể gặp được người trong sạch để gả chồng, lập gia đình.
Nàng cũng từng nghĩ thế, nhưng sau đó nàng không nghĩ nữa. Lúc nàng ra khỏi cửa bắt đầu làm mua bán thì nàng đã không nghĩ như thế nữa.
Cảm giác mua bán, giao dịch tốt lắm, mà bạc tự mình kiếm được khiến nàng càng cảm thấy trong lòng kiên định.
Nếu tình huống thuận lợi, không đến ba năm nữa nàng có thể mua một tiểu trạch khác, không bao giờ còn phải … xem sắc mặt của nữ nhân kia, cũng không cần ngửa tay ra xin tiền nữa. Nàng có thể nuôi sống bản thân, Thúy di, Vân Hương, Khâu thúc và Lục Nghĩa.
Mọi người nói hắn không tốt, nhưng nàng biết hắn tốt.
Ngồi trên lưng con ngựa cao lớn này, để hắn đưa nàng đi một đường này khiến cho nàng càng chắc chắn với nhận định này hơn.
Lúc ở trên lưng ngựa hắn thậm chí còn cảnh cáo không cho nàng ngồi dạng hai chân. Mà hắn để con ngựa đi chậm như thế là vì không muốn nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nàng là cô nương, tương lai còn phải lập gia đình. Mặc dù sau khi hắn cảnh cáo nàng vẫn không nghe theo nhưng hắn vẫn để con ngựa chạy chậm hơn.
Đó là sự săn sóc hắn chưa từng nói ra miệng. Tuy rằng hắn biết nàng phá hỏng quy củ, làm chuyện khác người nhưng hắn vẫn không khinh thường nàng, vẫn đối xử cẩn thận và tôn trọng nàng.
Con ngựa chậm rãi tiêu sái mà đi, rốt cuộc cuối cùng nàng cũng thấy cái xe lừa nhỏ của nhà mình ở phía trước.
Một đường này vừa nãy nàng đi sao mà dài, thế mà bây giờ lại quá ngắn.
Từ xa nàng đã nhìn thấy tên tùy tùng của hắn đang dùng ngựa giúp Lục Nghĩa kéo cái xe lừa kia, đem nó lôi ra khỏi vũng bùn.
Thấy nàng cùng hắn ngồi trên cùng một con ngựa, Lục Nghĩa trừng mắt thật lớn, nhướng mày. Trong nháy mắt nàng thực sự sợ hắn lắm miệng, nhưng may mắn là hắn vẫn thức thời ngậm miệng lại, không nói gì cả. Lúc hai người đi đến trước xe, hắn rũ mắt, cúi đầu chiếu cố con lừa kia, một bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Nàng biết Lục nghĩa quan tâm nàng nên lần trước mới nhiều chuyện mở miệng nói. Nhưng hắn là người biết rõ khi nào nên nói, khi nào không nên, hơn nữa hắn cũng không thích nói.
Con ngựa được hắn thao túng, liền dừng trước cái xe một khoảng. Nàng vốn định tự mình xuống ngựa nhưng còn tuấn mã này vô cùng cao lớn, mà nam nhân ngồi phía sau đã xuống ngựa trước, rồi vươn tay ra với nàng.
Nàng nâng tay, cúi người cầm tay hắn, ai ngờ hắn không túm lấy tay nàng mà ôm lấy thắt lưng nàng đem nàng ôm xuống ngựa.
Ôn nhu lắp bắp kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hít một ngụm, hé ra khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Động tác của hắn thực cẩn thận lại ôn nhu. Lúc hai chân nàng chạm đất thì tay hắn vẫn ở trên lưng nàng, ngập ngừng trong chốc lát.
Nhiệt độ từ bàn tay to kia xuyên qua quần áo khiến da thịt nàng nóng lên, trái tim cũng đập thực nhanh.
Chịu đựng xấu hổ, nàng giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn rũ đôi con ngươi đen nhánh xuống để nhìn nàng. Sau đó, hắn nâng tay, ngón cái mơn trớn mặt của nàng, lau vệt nước bùn trên đó.
Bởi vì thế nàng mới nhớ ra trên mặt mình còn đang dính bùn.
Trong lúc này mọi thứ nhất thời im lặng, còn mặt nàng càng hồng hơn.
Trong mắt hắn, nàng nhất định thực buồn cười. Không biết sao, nàng bỗng nhiên để ý tới bộ dáng của mình, vì thế vội nâng tay lên muốn lau mặt nhưng lại giống như chột dạ, nâng được một nửa thì lại ôm quyền.
“Tạ ơn Chu công tử. . . . . .”
Nàng nói xong, lại thấy vì khoảng cách giữa hai người quá gần khiến tư thế này đặc biệt kỳ quái, vì tehé nàng vội lùi lại từng bước, khom người cúi đầu, lúc này mới đỏ mặt nói lời cảm tạ: “Trượng nghĩa tương trợ.”
Lời này làm cho hắn lại cười nhạo một tiếng.
Nàng cúi đầu nghĩ, lại thấy cái khóa bạc và bùa bình an hắn đang đeo bên hông, nhất thời vừa thẹn lại không dám nhìn, chỉ có thể vội vàng, giương mắt đứng thẳng dậy.
Nàng đã xuống ngựa, cũng nói lời cảm tạ nhưng nam nhân trước mặt vẫn không tránh ra, cứ đứng đó. Nàng cũng không tiện xoay người, lại cũng không dám giương mắt nhìn hắn hoặc nhìn vào cái bùa bình an hoặc khóa bạc kia, chỉ có thể nhìn không chớp mắt vào vạt áo hắn, khách khí mở miệng nói, “Ngày khác Chu công tử nếu có thời gian thì xin để tại hạ mở tiệc chiêu đãi ngài một hồi.”
“Được.”
“Hả?”
Nàng vốn chỉ khách khí mà nói, còn nghĩ là hắn sẽ từ chối, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng luôn.
Nghe vậy, nàng ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Hôm đoan ngọ ta có thời gian, buổi trưa đi, ở Hương Mãn Lâu.”
“A?” Nàng há hốc mồm.
“Không được à?” Hắn nhướng mày.
“Ách. . . . . .” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Không. . . . . . Không có vấn đề gì.”
“Nhớ rõ đem theo hà bao của ngươi.”
Dứt lời, hắn xoay người lên ngựa, nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Lục Nghĩa đang đứng cạnh chiếu cố con lừa, sau đó giục ngựa chạy đi. Tùy tùng của hắn cũng giục ngựa chạy theo, hai người chạy nhanh như gió, nháy mắt đã biến mất ở phía trước mắt.