Chương 3.1
Canh tư.
Phu canh gõ vang mõ canh.
Không biết vì lý do gì mà đêm nay nàng lại tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng lặng lẽ lui đi, cũng sắp rơi xuống chân trời. Ánh trăng hắt vào song cửa, quanh co khúc khuỷu uốn lượn trên mặt đất, làm cho bóng cây bên ngoài cũng chiếu vào trên mặt đất.
Gió chợt nổi lên, khiến bóng cây lay động, khiến cho khung cửa sổ bị thổi mở toang. Có mấy chiếc lá bị gió thổi bay vào bên trong.
Đêm xuân vẫn còn chút lạnh của mùa đông. Nàng chậm rãi ngồi dậy, xuống giường đi đóng cửa sổ.
Đi vào bên cửa sổ, nàng chỉ thấy bên ngoài cây lá xào xạc theo gió xuân thổi. Gió xuân mang đến cảm giác mắt mẻ, còn có một tia mùi rượu.
Bỗng dưng, nàng cảm giác được phía sau có người, một hơi thở ấm áp thổi qua vai nàng. Cả người nàng cứng đờ, thậm chí nín thở.
Là hắn. Nàng biết.
Hắn đang đứng ngay phía sau nàng, dán đến thật sự gần, nàng thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn tỏa ra. Nàng không tự chủ được nắm chặt khung cửa sổ.
“Nàng không đóng cửa sổ sao?” Nam nhân cúi đầu, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nhắc nhở, giọng điệu đùa cợt mà nói.
“Sẽ bị người ta nhìn thấy đó.” Nàng vốn định đóng rồi, nhưng đó là nếu hắn không ở trong phòng nàng. Nhưng hắn ở đây, nếu nàng đóng cửa thì tức là chỉ có hai người ở cùng nhau trong căn phòng này.
Nhưng nam nhân này từ trước đến giờ muốn làm gì thì làm, hắn sẽ không vì nàng dừng động tác đóng cửa sổ lại mà ngừng. Hắn chính là tiến đến bên tai nàng, ngửi ngửi, một đôi bàn tay to chậm rãi từ phía sau dò xét lại, cởi bỏ vạt áo của nàng, vói vào trong áo.
Nàng nhẹ hít một hơi, sau đó cả người co rúm lại, lùi về phía sau nhưng lại tiến vào trong l*иg ngực nóng bỏng rắn chắc của hắn.
Bàn tay to nóng của hắn nắm lấy một bên no đủ tuyết trắng giấu bên trong nội y của nàng khiến cho trái tim nàng đập như điên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu, run run mà thở một hơi.
Hắn nắm giữ trái tim nàng đang nảy lên, dán bên tai nàng, há mồm phun ra hơi thở mang theo mùi rượu, “Nàng cũng biết ta không để ý đến việc có người sẽ thấy mà.”
Dứt lời, hắn khẽ cắn vành tai, rồi cúi xuống hôn cổ nàng.
Nàng há mồm thở nhẹ, nghiêng người né tránh, nhưng nàng bị vây trong l*иg ngực của hắn, không thể trốn đi đâu được. Bàn tay to của hắn khiến người ta khó có thể mở miệng nói chuyện, khiến thân thể nàng không chịu khống chế mà run rẩy. Nàng muốn giãy ra nhưng vì thế mà áo đơn lại càng mở rộng.
Ánh trăng đêm xuân lẳng lặng rơi xuống, khiến cho nàng có thể nhìn thấy rõ bàn tay ngăm đen của hắn ở trên người mình, vỗ về bộ ngực sữa trắng nõn của nàng. Ngón tay cái thô ráp của hắn vuốt ve nụ phấn hồng đã đứng thẳng, mang đến từng cơn tê dại.
Cảnh tượng kia ở dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng. Nàng đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Cửa vừa đóng thì hắn cũng không có khả năng dừng lại. Hắn dùng một tay kéo mở vạt áo váy của nàng, tiến vào nơi mềm mại giữa hai chân nàng. Nàng có thể cảm giác được ngón tay hắn bị nàng thấm ướt, cảm nhận được môi lưỡi của hắn ở trên người nàng lưu lại một loạt dấu vết nóng rực.
Áo đơn trắng thuần từ đầu vai nàng chảy xuống, hắn lập tức vứt nó sang một bên, nhẹ nhàng cắn lên đầu vai của nàng, liếʍ hôn lên lưng nàng khiến nàng co rúm lại mà thở gấp ra tiếng.
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của chính mình, nàng vội cắn môi, nhưng ngón tay của hắn vuốt ve nơi mẫn cảm mềm mại giữa hai chân khiến nàng nhộn nhạo xuân tình. Nàng dịch về phía sau, ý đồ muốn tránh bàn tay của hắn, nhưng khuôn ngực ấm áp của hắn lại trực tiếp dán lên tấm lưng trần trụi của nàng.
Nàng có thể cảm giác được tim hắn cũng đập nhanh như tim nàng.
Chỉ chần chờ một chút, hắn đã nâng mông nàng lên, đem phân thân cứng rắn nóng rực của mình từ phía sau xâm nhập vào trong cơ thể ướŧ áŧ của nàng.
“A. . . . . .”
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, há mồm hô nhẹ, nhưng lại vội cắn môi nhịn xuống. Lúc này hắn lại vươn một ngón tay đến vói vào trong miệng nàng, không cho nàng cắn mình bị thương. Nhưng hắn vẫn bá đạo giữ lấy nàng không chịu dừng lại.
Hắn một lần lại một lần càng xâm nhập sâu hơn, không ngừng qua lại, không cho nàng được kháng cự, khiến cả người nàng vừa nóng vừa tê dại. Vì không nhìn thấy hắn nên nàng cảm nhận được hắn một cách rõ ràng. Nàng cầm chặt lấy cánh tay hắn và cửa sổ, sợ hãi nếu phát ra tiếng sẽ bị ngừoi ta phát hiện. Nếu để người đến đây xem xét thì hỏng bét. Vì thế nàng chỉ có thể cắn lấy ngón tay hắn, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nước vang lên khi hai người giao hoan, nghe thấy hơi thở dồn dập của hắn bên tai mình.
Hắn tiếp tục qua lại, xâm nhập, mà nàng rốt cuộc không chịu nổi run rẩy cả dữ dội, mồ hôi đầm đìa, bị hắn đưa đến cơn vui sướиɠ tột đỉnh kia.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, thở phì phò, có chút choáng váng. Lúc nàng há miệng, tay hắn vẫn lưu luyến không đi. Hắn dùng ngón tay vỗ về môi lưỡi ẩm ướt của nàng, du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn vẫn ở trong thân thể nàng run rẩy, dẫn lên từng trận rung động.
Hắn vùi đầu vào gáy nàng liếʍ hôn nhịp đập trên cổ nàng. Lúc hắn thối lui thì nàng cũng khôgn thể đứng thẳng. Lúc này hắn bế nàng lên.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy hắn cũng đã cởϊ qυầи áo, cùng nàng dây dưa một chỗ không phân được rõ ràng.
Hắn ôm nàng trở lại trên giường, để nàng yếu đuối vô lực nằm lên đó.
Trong bóng đêm, ánh trăng xuyên qua song cửa, thản nhiên dừng trên cơ thể cường tráng của hắn, và cả khuôn mặt đang căng thẳng của hắn nữa.
Nàng hẳn là nên đuổi hắn ra ngoài nhưng nàng lại biết mình không làm được. Không phải vì hắn là ác bá cường hào, cũng không phải vì cô không có võ công để tự vệ, lại càng không phải bởi vì nàng sợ người ta phát hiện ra chuyện hắn đang làm với nàng.
Mà bởi vì nàng cũng muốn hắn.
Mặc dù hắn là ác bá, ngay cả mọi người đều nói từ đầu đến chân hắn đều xấu xa, cho dù trong thành này không biết bao nhiêu người thống hận, nguyền rủa hắn thì nàng vẫn không thể khống chế mà muốn hắn.
Muốn nam nhân người người ghét bỏ, phỉ nhổ này.
Hắn chậm rãi nằm lên giường, bàn tay to lại lần nữa trở lại trên người nàng, vỗ về cơ thể dính mồ hôi của nàng từ dưới lên.
Sau đó, hắn cúi người, dùng đôi mắt sâu không thấy đáy kia để nhìn nàng. Trong ngực hắn rũ xuống một mảnh màu đỏ tươi. Lúc hắn cúi người thì mảnh đỏ rực kia cũng rơi trên ngực nnagf, trên đó có nhiệt độ cơ thể của hắn, còn dính mồ hôi của hắn.
Đó là bùa bình an cùng cái khóa bạc cũ mà nàng đưa cho hắn, còn hắn đã nhận.
Cũng chỉ có thế. Nàng thay hắn cầu một cái bùa bình an, còn cho hắn khóa bạc tùy thân mình mang từ lâu. Khi đó, nàng thầm nghĩ hắn không phải loại người như trong miệng mọi người vẫn nói.
Nàng biết.
Mỗi người đều nói hắn không tốt, nói hắn là con trai của Chu Báo, không khác gì cha hắn, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng nàng lại biết lời người ta nói đáng sợ thế nào.
Mọi người nhìn thấy chân của nàng to thì luôn ở sau lưng nói nàng không phải đến từ gia đình trong sạch. Nàng rõ ràng hơn ai hết lời nói có thể được truyền đi như thế nào, mà lời đồn đãi có bao nhiêu không đúng.
Hắn đã cứu nàng, giúp đỡ nàng. Lúc nàng thắp hương quỳ gối trước mặt Bồ Tát, cầu bình an thì hắn đang ngồi ở bên cửa sổ lầu hai, lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt không có chút biểu hiện gì cả.
Trên mặt hắn không hề có biểu tình gì, giống như từ trước đến giờ vẫn thế. Nhưng nàng lại cảm giác được một tia chán nản khó nhận ra.
Trong phút chốc, nàng hiểu được hắn biết Thúy di nói gì với nàng, thế nên hắn mới giận, mới lạnh mặt.
Hắn chờ, chờ nàng dời tầm mắt, nàng biết mình hẳn nên làm như vậy, nhưng nàng không muốn làm thế.
Không có hắn, Thúy di không thể sống sót, việc làm ăn của nàng cũng không thể thành công, mùa đông năm ấy nàng cũng sẽ không có tiền mua than sưởi phát cho người ta, nếu thế không biết có bao nhiêu đứa nhỏ vì thế mà bị đông lạnh chết trên giường.
Vì thế nàng cầu một cái bùa bình an, gỡ xuống cái khóa bạc nàng đã đeo lâu ngày mà đưa cho hắn. Nàng lại chưa từng nghĩ tới hai người vì thế sẽ dây dưa cùng một chỗ thế này. Nàng cũng không nghĩ tới, sự tình sẽ diễn ra như thế này.
Hắn dừng lại trên mắt nàng, vỗ về khuôn mặt nhỏ bé của nàng, khiến nàng hé mở đôi môi. Sau đó, hắn cúi người càng thấp, há mồm ngậm lấy môi nàng, đưa lưỡi tiến vào trong miệng nàng, xâm nhập câu dẫn, buộc nàng đáp lại.
Nàng để hắn ở lại cũng chỉ vì một nguyên nhân đó là vì nàng muốn hắn. Mà bởi vì nàn muốn nên hắn mới ở trong này.
Nàng cho, cho nên hắn lấy. Cứ như vậy.
Nàng biết rõ ràng, nữ nhân với hắn mà nói nhiều không nhiều, mà ít cũng không ít. Hoa Nghênh Xuân Các là do hắn mở, nếu để người ta biết nàng trao thân cho hắn thì sẽ cảm thấy nàng không biết xấu hổ, so với các cô nương ở lầu các, thuyền hoa của hắn còn không bằng.
Ít nhất mọi người còn phải bỏ ra bạc trắng mới giành được nụ cười của mỹ nhân, nhưng nàng lại cứ thế đưa mình đến trước mặt hắn.
Nhưng nếu phải trao thân cho ai thì nàng tình nguyện trao cho hắn.
Tình nguyện cho hắn. . . . . .
Cho nên, nàng hướng hắn vươn tay, vỗ về khuôn ngực ướt mồ hôi của hắn, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, rồi đến cánh môi mỏng bạc tình, lại cùng hắn da thịt gần sát, dây dưa không rời.
Đôi mắt hắn càng ngày càng sâu và đen. Hắn nhẹ nhàng mà chế trụ đôi tay nhỏ bé của nàng, cùng nàng mười ngón giao triền, sau đó lại trở lại trong thân thể của nàng, chậm rãi cọ sát, một lần lại một lần, thong thả nhưng vô cùng thân thiết. Trong lúc đó hắn thấy đôi mắt nàng càng ngày càng mờ hơi nước, thấy cơ thể tuyết trắng của nàng ửng hồng, thấy nàng hé mở cánh môi như hoa mà rêи ɾỉ. Một tầng mồ hôi mỏng rịn ra, khiến cho thân thể của nàng lóe sáng dưới ánh trăng.
Hắn cảm giác được nỗi khát vọng của nàng, cũng cảm giác được nàng gắt gao mà siết chặt hắn.
Lúc nàng nhịn không được, vong tình mà ngẩng đầu há mồm nhẹ hô lên thì hắn cũng đồng thời cúi đầu hôn lên môi nàng, nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ động lòng người của nàng.
Bên ngoài song cửa, gió mát thổi tới, xa xa phía chân trời có ánh nắng đầu tiên chiếu rọi. Hắn nằm ngửa ở trên giường của nàng, vỗ về tấm lưng tuyết trắng của nữ nhân đang nằm trên người mình, tham luyến cảm xúc chạm vào da thịt bóng loáng ôn nhuận của nàng.
Mái tóc đen của nàng như những sợi tơ, rơi rụng ở trên giường, ở trên lưng nàng và cả trên người hắn. Tóc của nàng rất dài, cùng tóc hắn dây dưa một chỗ.
Tuy nàng nhắm mắt nhưng hắn biết nàng không ngủ, bàn tay nhỏ của nàng gác trên ngực hắn vẫn đang nhẹ nhàng vỗ về.
Hắn thích nàng vuốt ve hắn như vậy, cũng thích cùng nàng ở một chỗ, trong khoảnh khắc trời đất sáng tối không rõ này, hai người cùng nằm một chỗ trên giường, dán sát vào nhau.
Bình yên.
Trước đây hắn không hiểu được hai chữ này, chỉ sau khi gặp được nàng hắn mới hiểu rõ nghĩa của chúng.
Ngay từ đầu hắn không muốn lưu lại lâu, nhưng trong lúc bất giác mỗi lần hắn lại ở lại lâu hơn. Hắn không nên ở bên cạnh nàng, từ buổi tối hôm qua hắn đã không nên tới. Nếu hắn có lương tâm thì hẳn nên cách nàng càng xa càng tốt, cho dù có gặp ở trên đường cũng không nên liếc nàng một cái nào ——
“Trời mau sáng rồi.” Giọng nói mềm mại của nữ nhân vang lên trong màn đêm âm u, nhắc nhở hắn.
“Ừ, sắp sáng rồi.”
Hắn đáp lời, bàn tay to vẫn đang khẽ vuốt trên lưng nàng, không rời.
Mấy năm nay hắn luôn đến tìm nàng vào lúc đêm khuya, một đêm lại một đêm, một năm lại một năm nữa, hắn hoàn toàn không thể khống chế mà tiến đến.
Hắn không nên tới, nhưng hắn lại giống như bị hạ cổ, không nhịn được mà đến tìm nàng. Ý niệm này khiến hắn bỗng nhiên ngừng tay, bắt bản thân phải rời tay khỏi người nàng.
Giống như nàng đã phát hiện ra hắn muốn rời đi, vì thế cũng đứng dậy, dũ mái tóc dài, gỡ những sợi tóc dính với tóc hắn, sau đó xuống giường.
Hắn cũng ngồi dậy, nhìn thấy nàng lục tìm quần áo, sau đó đi đến phía sau bình phong.
Hắn có thể nghe được tiếng nước, biết nàng đang tẩy rửa. Lúc nàng đi ra thì đã mặc một bộ áo và váy đơn mày rắng, cẩn thận cột chắc vạt áo. Tuy tóc nàng vẫn xõa nhưng bộ dáng nàng bây giờ đã khác với nữ nhân ở trên giường, ở dưới thân hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, hai chân trắng noãn siết chặt lấy người hắn, dùng thân thể gắt gao dây dưa, đón ý nói hùa hầu mà hạ hắn.
Nàng bưng một chậu nước đến cùng với khăn sạch để hắn tẩy rửa, rồi thu thập quần áo mà hắn ném xuống.
“Hài của chàng đâu?” Nàng tìm khắp cả phòng mà không thấy giày tất của hắn, vì thế ngẩn ra hỏi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, mắt cũng không chớp thản nhiên nói.
“Ta quên rồi.”
Nghe vậy, nàng ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một tầng ửng hồng.
Hắn thấy nàng chú ý tới áo khoác của hắn cũng không có. Đó là bởi vì hắn không mặc đến, rất phiền toái, dù sao cũng đều phải cởi.
Nàng không hỏi hắn vì sao không mặc đầy đủ quần áo nữa mà đi đến nhặt chăn rơi trên đất.
Hắn mặc quần áo vào, cột chắc vạt áo, lúc này hắn mới nhớ đến một việc. Từ đầu tới đuôi, nữ nhân này đều làm hết mọi việc, sau đó ngồi xuống bên giường suy nghĩ, nhưng nhất quyết không thèm nhìn hắn.
Không nhìn hắn. Lúc này, nàng cũng không nhìn hắn.
Ban ngày lúc hắn đuổi cả nhà người ta, nàng nhìn thấy nhưng mắt cũng không chớp. Khi đó mọi người chú mục, nàng nhịn không được mở miệng, nhưng hiện tại không có ai nhìn, nàng lại không hé răng.
Trong nháy mắt, bàn tay hắn thực ngứa ngáy. Trong một khắc hắn cơ hồ muốn nâng tay bắt nàng ngẩng đầu, muốn buộc nàng phải nhìn hắn, muốn nhìn thấy đáy mắt nàng một cách rõ ràng, muốn bức nàng hỏi câu nàng vẫn muốn hỏi nhưng lại im lặng không chịu mở miệng từ nãy giờ.
Hắn muốn nàng hỏi hết thảy là vì sao?
Hắn một mực chờ nàng hỏi, giống như ba năm trước đây hắn đã chờ, nhưng nàng lại không hỏi gì hết. Mà hắn biết, nếu hắn bức nàng mà nàng vẫn không chịu mở miệng thì hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Còn nếu nàng thật sự mở miệng thì hắn không biết mình có thể thật sự dám đáp lời nàng không? Nếu ngày nào đó nàng biết được chân tướng, liệu có còn ngốc nghếch như đêm nay mà vươn tay ra ôm hắn không?
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân đang rũ mắt không nhìn hắn, mũi ngửi được mùi tóc nàng, trái tim như bị ai bóp chặt.
Rõ ràng hai người gần như vậy nhưng vẫn xa lạ. . . . . .
Giờ khắc này, hắn cơ hồ muốn ôm lấy nàng lần nữa, trở lại trên giường, lại giữ lấy nàng, cảm giác nàng vẫn thuộc về hắn, cảm giác hắn vẫn có được nàng.
Nhưng cuối cùng, hắn nhịn xuống cỗ xúc động kia, không hướng nàng vươn tay mà chỉ xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Đi đến trong viện hắn lại cảm nhận được tầm mắt của nàng.
Hắn không quay đầu lại, chân di chuyển một chút, bay lên mái nhà. Khi hắn đi chân trần bước trên nóc nhà, trước khi rời hẳn vẫn nhịn không được ngừng lại một chút, quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa sổ phòng nàng lại mở, thân ảnh trắng thuần kia đang đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Không dự đoán được hắn sẽ quay đầu, nàng lặng người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vội vàng lùi từng bước. Sự né tránh đó ngược lại khiến hắn khẽ nhếch khóe môi.
Lần này hắn vừa lòng xoay người rời đi.
Đêm dài đã tận, sắc trời phiếm màu xanh, từ phương xa đã có áng mây nhuộm màu đỏ sẫm, khiến cho tầng tầng mái ngói cong cong hiện ra trong đêm đen.
Hắn lặng yên không một tiếng động bay vυ"t qua nhà cửa của cả thành, cuối cùng hạ xuống thuyền hoa của nhà mình trên kênh đào.
Mặc ly tẫn trách, đang mặc quần áo của hắn, giả làm hắn ở nơi đó, lúc hắn trở vêf thì đưa lên một chậu nước rửa chân, cùng với giày tất mới toanh.
Vẻ mặt tên kia không chút thay đổi, nhưng hắn có thể cảm nhận được một cỗ không hờn không giận của hắn.
“Sao nào, ngươi có chuyện muốn nói hả?” Hắn đi chân trần, để cả hai chân vào chậu đồng, tiếp nhận trà nóng mà Mặc Ly đưa tới, thản nhiên hỏi.
“Gia, cứ tiếp tục thế này. . . . . .” Mặc Ly rũ mắt đứng ở đó, nghe thấy hắn hỏi thì không nhịn được há mồm nói: “Rất nguy hiểm.”
“Ta biết.” Hắn nhếch miệng, giương mắt nhìn nam nhân kia, “Nhưng ngươi nói xem đối với ta mà nói có ngày nào không phải nguy hiểm đâu?”
Mặc ly khom người mở miệng nhắc nhở, “Tình hình trong thành hiện nay đang căng thẳng, nếu có người nào đó biết được uy hϊếp ngài thì sao?”
“Nếu thật như thế. . . . . .”
Hắn bưng chén trà kia, mở nắp, nhìn thấy nước chè xanh bốc khói trắng thì nhẹ phun ra một hơi, đem trà thổi nguội, sau đó mới chậm rãi gạt lá trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thì đó là mệnh của nàng.”
Nói xong, hắn nhấp một ngụm trà, trong gió nhẹ của buổi sớm.
Mặc ly cứng đờ, từ trước đến nay hắn vẫn duy trì tư thái trầm ổn, lúc này hắn cũng trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Hắn đi chân trần. Trước khi xuống giường nàng không hề chú ý, đó là vì hắn không để nàng có thời gian đi chú ý.