Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Mộc đập rất mạnh, Viên Khôn bị đánh đến choáng váng, lúc cảnh sát đến gã còn chưa bò dậy được, việc này dù sao cũng là do Ôn Mộc ra tay trước, cảnh sát không nói hai lời trực tiếp dẫn ba người cùng đi.

Cố Thành Lâm hỏi cậu: “Có sợ không?”

Ôn Mộc đưa cục gạch cho cảnh sát, phản ứng lại, kéo Cố Thành Lâm nói: “Hơi, hơi.”

Cố Thành Lâm hôn một cái lên trán cậu động viên: “Không sao rồi, có anh ở đây.”

Ngồi trong đồn công an uống chén trà.

Cố Thành Lâm gọi điện thoại cho người của Phương thị, Ôn Mộc cũng đồng thời liên lạc với Ôn Minh, Ôn Minh cũng đang ở gần đây, lập tức chạy tới, thành phố B đâu đâu cũng có người quen, nói hai ba câu liền thả bọn họ, hắn đốt điếu thuốc nhìn Cố Thành Lâm, rồi nhìn về phía Ôn Mộc: “Được đấy, mập lên rồi.”

Ôn Mộc ngồi cùng với Cố Thành Lâm ở hang ghế sau cười nói: “Cảm ơn chú Hai.”

“Đừng cám ơn chú.” Cánh tay Ôn Minh gác ra ngoài cửa xe, nhìn rất vô tình: “Định nói với ba mẹ cháu thế nào đây, bọn họ không phải kẻ ngốc đâu, chú đã cố hết sức, không che giấu nổi.” Lại hỏi: “Đi đâu đây? Chú chở hai đứa về.”

Trở lại tiểu viện sắc trời đã chạng vạng tối, Ôn Mộc ngồi ở trên ghế của Ông Đinh Đinh mặt mày ủ rũ, Cố Thành Lâm tiện tay kéo qua một cái ghế nhỏ ngồi đối diện với cậu hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Ôn Mộc thở dài: “Em không biết phải nói với ba mẹ thế nào nữa, trước đây em từng nói rất nhiều lần, nhưng bọn họ…” Cậu không nghĩ ra được cách nào tốt nên rất lo lắng: “Cố Thành Lâm, chúng ta về thành phố A đi, nếu như ba mẹ tìm em, thì anh giấu em đi, nhất định đừng để bọn họ tìm ra em, nếu bọn họ muốn ngăn cản chúng ta bên nhau… Chúng ta liền…”

Cố Thành Lâm chọt chọt trán cậu: “Chạy trốn?”

“Cũng không phải không được…” Ôn Mộc hừ hừ.

“Em trách ba mẹ à?” Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc nói: “Trước thì trách, sau này không trách nữa, tuy rằng bọn họ hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của em, nhưng mấy năm qua em bị bệnh… Ba mẹ em cũng rất khó vượt qua, mẹ em là một người yêu cái đẹp, vây mà giờ trên mặt toàn nếp nhăn… Bọn họ tự nhận là vì muốn tốt cho em, bảo em làm mọi người đau lòng, tuy rằng em không trách bọn họ, nhưng em muốn vì anh chống lại đến cùng, em biết rất nhiều chuyện không có cách nào vẹn toàn đôi bên… Em tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh, anh không phải kẻ lừa gạt, cũng không phải ham muốn thứ gì từ em, nếu như nói anh muốn thứ gì thì chắc là vẻ đẹp trai của em rồi…”

“Bảnh thế.” Cố Thành Lâm giúp cậu xoa xoa khóe mắt ửng đỏ: “Bây giờ chưa đẹp trai, mập thêm chút nữa mới được.”

Ôn Mộc toét miệng đùa giỡn: “Vậy anh chờ em nhé, chắc mấy tháng sau mới có thể khôi phục lại vóc người kiện mỹ trước đây.”

Cố Thành Lâm mỉm cười, hỏi: “Em muốn vẹn toàn đôi bên à.”

“Dĩ nhiên muốn chứ, em muốn thoải mái giới thiệu anh với bọn họ, muốn làm bọn họ chấp nhận anh…”

Cố Thành Lâm nói: “Vậy em dẫn anh đi gặp bọn họ đi.”

“Hả…”

“Ngày mai phải đi mua đồ tây trước, rồi mua một bó hoa, em giới thiệu anh với ba mẹ, nói cho ba mẹ biết anh là bạn trai của em.”

Ôn Mộc lo lắng: “Nhưng nếu như bọn họ…”

Cố Thành Lâm kéo cậu vào nhà: “Chuyện sau đó cứ giao cho anh.”

Mười giờ sáng hôm sau, Cố Thành Lâm dẫn Ôn Mộc đến một cửa hàng bán âu phục, chủ tiệm biết anh, chạy tới chào: “Thành Lâm đến rồi à.”

“Chú Châu.” Cố Thành Lâm giới thiệu: “Đây là Ôn Mộc.”

Ôn Mộc lễ phép chào.

Âu phục hồi trước của Cố Trì Thanh đều đặt may ở tiệm này, thời gian gấp rút, làm theo yêu cầu chắc chắn không kịp, chú Châu chỉ có thể tìm ra vài bộ có số đo tiêu chuẩn, bảo Cố Thành Lâm đi thử.

echkidieu2029.wordpress.com

Ôn Mộc ngồi ở trên ghế salon đối diện phòng thay đồ chờ đến nóng lòng, hận không thể kéo màn che ra coi một chút.

Cố Thành Lâm mặc âu phục sẽ như thế nào nhỉ, anh ấy có vóc người đẹp, đạt tiêu chuẩn móc áo, áo sơ mi… mặc trên người, có lộ cơ bụng không nhỉ? Ôn Mộc cảm thấy miệng hơi khô, vội vàng dừng suy nghĩ, không để cho mình nghĩ bậy nghĩ bạ.

Lúc màn che phòng thử đồ được vén lên, Ôn Mộc ngẩn người trên ghế salon.



Âu phục cắt may khéo léo, Cố Thành Lâm đứng thẳng lưng, vai rộng lưng rộng, chân dài thân cao, cổ áo hơi mở lộ ra hầu kết gợi cảm, anh sải bước đi tới bên cạnh Ôn Mộc bên người, cụp mắt cười nhẹ: “Đơ rồi à?”

Ôn Mộc bật thốt lên: “Em muốn kết hôn với anh…” Lúc phản ứng lại thì sắc mặt lập tức đỏ lên, chỉ có thể kiên trì hỏi: “Được, được không?”

“Em đang cầu hôn đấy à?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Hơi… hơi tùy tiện thì phải…” Ôn Mộc lúng túng, vội vàng đưa khuy măng sét cho anh, Cố Thành Lâm sửa sang lại tay áo rồi lên xe, giúp Ôn Mộc thắt chặt dây an toàn, nói: “Để anh suy nghĩ một chút.”

Trên đường mua một bó hoa, lúc đến biệt thự nhà mình, lòng bàn tay Ôn Mộc đổ đầy mồ hôi, cậu nghĩ, nếu như ba mẹ lại nói khó nghe với Cố Thành Lâm, cậu sẽ kéo Cố Thành Lâm quay đầu đi ngay.

Ba mẹ Ôn hôm qua nhận được điện thoại của Ôn Minh, không có ra ngoài mà ngồi chờ ở phòng khách, Diệp Du vẫn búi tóc như trước, nhưng nhìn có vẻ già yếu hơn xưa, một khoảng thời gian rất dài bà không hề cảm thấy mình có lỗi, bà đau lòng con trai, nhưng càng không hy vọng cậu bị tổn thương, dù cho cho tới bây giờ bà vẫn không thể xác định mình có sai hay không.

Bà vẫn luôn rất mâu thuẫn, không muốn thừa nhận là bởi vì mình và chồng cố chấp cổ hủ làm con trai yêu quý trở nên gầy ốm tiều tụy, nhưng mãi đến giây phút Ôn Mộc bước vào cửa, bà mới nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên gò má.

Chỉ vỏn vẹn mấy tháng mà thôi, Ôn Mộc lại khỏe mạnh hơn năm năm trước kia, cậu hồi phục rất tốt, mập hơn rồi, đáy mắt không còn tối tăm trống rỗng nữa mà tràn đầy hi vọng và kiên định, bà nắm bàn tay chồng mình không ngừng hối tiếc, là bọn họ sai rồi.

Diệp Du lau nước mắt đi tới cửa, cười cười: “Về rồi à.”

Ôn Mộc nắm thật chặt tay Cố Thành Lâm gọi một tiếng: “Mẹ…”

“Đây là?” Diệp Du nhìn về phía Cố Thành Lâm lòng đầy áy náy.

Cố Thành Lâm nói: “Cháu chào bác, cháu tên Cố Thành Lâm, là bạn trai của Ôn Mộc.” Nói xong tặng bó hoa cho bà: “Hi vọng bác thích ạ.”

Diệp Du nói: “Giỏi… Vào ngồi đi.”

Ăn xong bữa tối đơn giản, Ôn Dịch gọi Cố Thành Lâm vào thư phòng, Ôn Mộc không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn lên gác, Diệp Du đỏ mắt nói: “Đừng lo lắng, ba con không làm gì đâu, chỉ là muốn xin lỗi chuyện năm đó thôi, ông ấy ngượng không dám nói trước mặt con.”

Ôn Mộc gật đầu, nhìn vào đôi mắt tràn đầy cưng chiều của bà.

Khóe mắt Diệp Du ẩm ướt: “Mộc Mộc, con có trách ba mẹ không?”

Ôn Mộc lắc đầu: “Con không trách.”

“Vậy còn nó thì sao?” Diệp Du chỉ Cố Thành Lâm: “Năm đó ba mẹ làm như vậy, nó có hận ba mẹ hay không, có đối xử tệ với con hay không, có để con chịu oan ức hay không?”

Ôn Mộc vội vàng lắc đầu: “Không đâu mẹ, ngoại trừ Viên Khôn, Cố Thành Lâm chưa bao giờ trách ai cả, anh ấy thông tình đạt lý, anh ấy chưa bao giờ giận chó đánh mèo người khác, mặc dù nhìn lạnh lùng, nhưng anh ấy thật sự rất tốt, rất dịu dàng… Anh ấy thích con, trong lòng anh ấy chỉ có con… Con muốn ở bên anh ấy cả đời, con muốn kết hôn với anh ấy.”

“Em ấy thầm mến cháu gần ba năm, theo đuổi cháu hai tháng, em ấy rất tốt, rất nhiệt tình và lạc quan, lúc cháu say xe thì mua xe đạp để chở cháu, cháu bị thương sẽ băng bó cho cháu, em ấy rất dịu dàng, trong tim hay trong mắt đều chỉ có cháu… Bác yên tâm, cháu không trách bác, ai đúng ai sai cháu biết chứ, cháu sẽ đối xử tốt với em ấy, cháu muốn kết hôn với em ấy.”

Cố Thành Lâm từ thư phòng đi ra, rồi cùng Ôn Mộc về nhà anh, bọn họ đi ngang qua nhà hàng Tây năm đó Cố Thành Lâm đi đánh đàn dương cầm, đi ngang qua quán bar anh và Ôn Mộc cùng làm thuê, rồi lái thẳng về thành Nam, hoàn cảnh vừa bẩn vừa loạn vẫn chưa được cải thiện, dây điện bùi nhùi vẫn giăng kết giữa không trung, vẫn còn có nhiều cuộc ẩu đả chỉ vì vài đồng bạc, khu nhà chung vẫn còn như mấy năm trước, cũ nát và loang lổ tràn ngập trong cuộc sống sinh hoạt của người dân.

Trong sân có rất nhiều người, đầu ngõ có thể nghe thấy tiếng ca lanh lảnh của Hồ Dao Dao, cô bé mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, hát bài tình ca mà anh của cô bé vừa viết gần đây, Ông Đinh Đinh cảm thấy bài hát này không hay như bài hát đếm vịt mà Hồ Dao Dao hát hồi năm tuổi, nhóc muốn che lỗ tai Ông Thư Quốc lại, mới nhớ ra Ông Thư Quốc bị điếc, không cần làm mấy chuyện thừa thãi này.

Trần Bằng ôm con trai hai tuổi trong lòng đứng ngoài xem, chỉ mới gần bốn mươi mà suốt ngày than già, nhìn thấy thân ảnh hai người, vội vàng nói: “Đến đây nào!”

Hồ Dao Dao kết thúc, Hồ Tu vỗ tay bộp bộp: “Lại đây.”

Âm nhạc không thay đổi, vẫn là vũ khúc êm dịu được đánh bằng chiếc đàn ghita, Cố Thành Lâm dẫn Ôn Mộc đi vào trong, mời cậu nhảy một điệu, động tác của bọn họ vẫn rất chậm, Ôn Mộc ôm chặt anh, một lần cuối cùng vì khoảng thời gian khổ sở đã bỏ lỡ kia, cậu hỏi Cố Thành Lâm: “Chúng ta có thể kết hôn không?”

“Có thể.” Cố Thành Lâm nhếch miệng lên: “Nhưng mà…”

“Còn, còn có nhưng mà nữa à.” Ôn Mộc nhìn một khuôn mặt quen thuộc, trong mắt mông lung.

“Quên mất rồi à? Em còn phải đáp ứng một điều kiện của anh đấy.”

Ôn Mộc nói: “Chưa quên, điều kiện gì? Chuyện gì em cũng có thể đồng ý.”

Cố Thành Lâm nói: “Lời hứa với anh em vẫn chưa nói hết, lần này không được sót một chữ, phải thật hoàn chỉnh.”

Chân Ôn Mộc bước chậm nửa nhịp, đạp phải chân Cố Thành Lâm, cậu hơi do dự: “Em…”

Cố Thành Lâm nhẹ nhàng ôm cậu lên, ôm cậu cách mặt đất, trong con ngươi đen nhánh là ánh đèn rực rỡ: “Cho em năm giây, nếu như không nói thì anh sẽ không nhận lời cầu hôn của em,…”

“Em, Ôn Mộc!” Cậu vội vàng mở miệng: “Em tên Ôn Mộc hôm nay cam kết… sẽ thích Cố Thành Lâm cực kỳ lâu, mãi đến tận một trăm lẻ một tuổi, đến khi chúng ta đều già rồi, răng đều rơi hết, em vẫn sẽ còn thích anh, yêu anh, em muốn ở bên anh cả đời.”

“Mãi mãi, mãi mãi mãi mãi không xa rời nhau.” Bên tai là tiếng pháo hoa vừa nổ ra và tiếng mọi người hoan hô, hai tay cậu ôm mặt Cố Thành Lâm, cúi đầu hôn lên môi anh.

Bọn họ xác định lễ cưới vào mùa hè hai mươi bốn tuổi, sau lễ cưới, Cố Thành Lâm trở thành nghiên cứu sinh năm nhất, Ôn Mộc lên đại học năm nhất, cuộc sống đại học mong đợi đã lâu tuy rằng đến muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng đến rồi.

Năm tháng sau này, Mộc Mộc Thành Lâm, giờ khắc này là anh/em, đời này cũng là anh/em.

(*) Mộc Mộc Thành Lâm: “mộc” là cây, “lâm” là rừng => hai cây chụm lại nên hòn núi cao:))))))))
« Chương TrướcChương Tiếp »