Chương 2: Sự chênh lệch



Tiết học buổi sáng, Ôn Lê cũng không theo kịp tiến độ là bao.

Ban 11 là lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, cách thức và tiết tấu giảng bài của giáo viên đều khác biệt rất lớn so với ban 10 lúc đầu cô học.

Ở trường trung học Ngũ Ái, lớp 11 và 12 ở khoa học tự nhiên phân thành 11 ban, vô luận là từ thành tích hay là giáo viên mà nói, ban 11 đều là lớp mạnh nhất giỏi nhất, sau đó là ban 10, cũng từ đó suy dần ra.

Đối với bạn học ban 10 mà nói, tổng cộng có hai lần chạy nước rút tiến vào lớp trọng điểm, nếu trong một lần thi cuối kỳ của năm lớp 11 đạt được hạng nhất lớp và ở top 50, thì có thể lên tới ban 11, đổi lớp với người đứng cuối cùng của ban 11.

Ôn Lê rất may mắn, kỳ thi cuối kỳ lớp 11 với ưu thế vượt qua vị trí người thứ hai trong lớp là 0,5 điểm, giành được cơ hội vào ban 11.

Nhưng kỳ thật, cô rất rõ ràng về sự chênh lệch giữa mình và ban 11. Nếu như không phải lúc thi vật lý vừa vặn gặp đề thi đã từng làm, với trình độ hiện có của cô, căn bản sẽ không vượt qua Trình Quân Trạch thi đậu hạng nhất lớp.

Mà sự chênh lệch như vậy, gần nửa tháng sau khi khai giảng trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Thành tích vật lý trượt dốc, phản ánh rõ ràng sự may mắn của cô khi thi cuối kỳ cũng không thể bù đắp điểm thiếu hụt kiến thức cơ bản của cô.

Dù trong lòng rất rõ ràng trạng thái của mình không đúng lại còn chênh lệch với bạn học trong lớp. Hai tiết vật lý buổi sáng, cô vẫn không nhịn được mà phân tâm.

Ôn Lê cảm thấy có chút xấu hổ, vì những liên tưởng không phải phép trong đầu cô, còn có thất thần thường xuyên trong lớp học.

Giữa trưa cố gắng bồi bổ kiến thức trong lớp cũng không có bao nhiêu tác dụng, Ôn Lê cúi đầu nhìn bài kiểm tra chỉ có một câu hỏi lớn ở mặt sau, cô dùng ngón tay vuốt phẳng tờ giấy bị cuộn tròn vì vắt óc mà không giải được, sau đó cẩn thận gấp lại, cùng thẻ ghi chép tốc ký trên bàn cất vào túi.

Bạn cùng bàn vừa vặn uống nước xong trở lại phòng học, kéo khăn giấy lau đi vết nước trên thân bình thuận miệng hỏi: "Ôn Lê, lát nữa tiết thể dục cậu cũng muốn mang theo bài thi sao? Chúng ta cùng nhau đánh bóng chuyền đi.”

Ôn Lê lắc đầu, từ trong túi lấy ra giấy xin nghỉ đã được thông qua của chủ nhiệm lớp, nhỏ giọng nói: "Mộng Mộng, dì cả của tôi còn chưa hết..."

Đau đớn trong kỳ sinh lý chỉ có nữ sinh mới có thể hiểu được, cũng may đã là ngày thứ ba, bụng dưới cũng không có đau đớn khó chịu như vậy, chỉ là vẫn không thể vận động mạnh.

Viên Mộng lập tức hiểu được, đành phải lộ vẻ tiếc nuối nói: "Được rồi, Ôn Lê đáng thương, lát nữa cậu có thể ngồi ở chỗ mát bên cạnh sân bóng mà nghỉ ngơi.”

*

Đối với học sinh lớp 12 mà nói, tiết thể dục là cơ hội quý giá hiếm có để giải trí thư giãn của bọn họ trong bầu không khí học tập căng thẳng, giáo viên thể dục đương nhiên cũng am hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên cho chạy vài vòng làm nóng người xong thuận tiện hô giải tán, để mọi người tự do hoạt động.

Các nam sinh ôm bóng rổ hì hì ha ha chạy về phía sân bóng, không ít nữ sinh thì tốp năm tốp ba kéo nhau đi về phía căn tin.

Ánh mặt trời buổi chiều mùa thu cũng không tính là mát mẻ, ngoại trừ những thiếu niên tùy ý đổ mồ hôi trên sân bóng, đa số mọi người đều lựa chọn mượn bóng mát của cây để hóng mát.

Ôn Lê cầm ly nước, tìm chỗ mát, mới phát hiện ở trong góc sân có một chỗ trống cũng khá là rộng rãi.

Nói là chỗ trống, cũng không hẳn vậy. Bởi vì trên ghế gỗ dài đang tùy ý đặt mấy cái áo khoác đồng phục học sinh, bên cạnh còn bày mấy chai nước khoáng cùng đồ uống khác.

Ôn Lê nhìn những nam sinh nghiêm túc tấn công và phòng thủ trên sân, mím môi suy nghĩ một chút, đưa tay sửa sang lại mấy bộ quần áo ở trên ghế, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh, mở bài thi trong tay ra.

Một khi con người tiến vào trạng thái tập trung, sẽ trở nên rất dễ dàng bỏ qua tình huống xung quanh. Cho nên lúc đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm, Ôn Lê cũng không có lập tức hoàn toàn để ý.

Cô có chút mờ mịt ngẩng mặt lên, phát hiện Bùi Tri Tự chẳng biết lúc nào đứng ở một bên đang cúi đầu nhìn cô.

"Đang làm đề thi buổi sáng thầy La giao sao?" Giọng nói của anh mang theo chút thở gấp do vân động, từ góc độ này nhìn qua, ánh sáng vừa vặn từ bên người anh chiếu tới, có thể mơ hồ nhìn thấy mồ hôi tinh tế trên trán chàng trai, còn có một chút mồ hôi làm ướt mái tóc đen.

Ôn Lê lúc này nghe rõ, cô nhẹ nhàng gật đầu, có chút xấu hổ dùng cánh tay che bài thi lại, vẻ mặt rất luống cuống.

Chuyện làm bài trong tiết thể dục, thật ra chính cô cũng có chút thấp thỏm. Tuy nói tiết thể dục là chương trình học hoạt động bên ngoài, nhưng cách làm như vậy của cô, kỳ thật cũng không hợp quy củ, giống như làm bài tập toán trong tiết ngữ văn.

Nhưng hôm nay thật sự là tình huống đặc biệt, sự thất thần của cô trong giờ vật lý làm cho cô bỏ lỡ phần giải thích và vận dụng một điểm kiến thức quan trọng nào đó, mất cả buổi chiều để ôn lại nhưng chỉ làm được 3/4 bài, thậm chí tỷ lệ chính xác còn không cao.

Và tiết vật lý cuối cùng của buổi chiều, giáo viên sẽ nhanh chóng lướt qua một lần. Điều này đối với các học sinh ở ban 11 hằng ngày mà nói rất bình thường, đối với cô mà nói, cũng là phải rất cố gắng mới có thể đuổi kịp tiết tấu này.

Cô vốn là cùng những người khác có sự chênh lệch, nếu không chăm chỉ, chỉ sợ là một tháng sau, chính mình sẽ bị triệt để quăng ở cuối lớp.

Nghĩ tới đây, trong đáy lòng lại bắt đầu có xu thế mơ hồ trỗi dậy. Mà chút phiền muộn này không chỉ đến từ áp lực thành tích không như ý, mà còn là không xác định được phương hướng cố gắng của mình.

Bởi vì cô cũng không rõ ràng lắm, mình có hoàn toàn hiểu được kiến thức hay không, cho nên lại càng không cần phải nói đến việc những câu hỏi cô trả lời ở trong trạng thái này có đúng hay không.

Cũng may Bùi Tri Tự cũng không làm khó dễ cô mà cầm bài thi của cô lên giúp cô, anh chỉ đặt bình nước trong tay về một bên, chậm rãi nói: "Thật ra mỗi lần thầy La giao bài tập, không phải tất cả mọi người trong lớp đều có thể làm xong."

Ôn Lê sửng sốt, kịp phản ứng, anh tựa hồ đang cố gắng trấn an cô.

Ngón tay cô vô ý thức níu lấy mép váy, do dự trong chốc lát, mở miệng nói: "Nhưng... đối với mọi người mà nói chỉ là vấn đề thời gian không đủ, đối với tôi..."

Phần sau cô không nói nữa, bởi vì ngay cả cô cũng không rõ mình còn thiếu những điểm kiến

thức nào cần khắc phục.

Một trận gió thổi qua, bài thi trên đùi bị gió nhấc lên một góc, nhưng Ôn Lê lại cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng lên. Cô mím môi, có chút ảo não.

"Mỗi một giáo viên sẽ có phương thức giảng bài đều không giống nhau lắm, trọng điểm cũng không giống nhau, tôi có thể cho cậu mượn sổ ghi chép mà lớp 11 tôi đã ghi lại một số trọng điểm, có lẽ có thể giúp cậu hiểu hơn một chút về điểm chính mà thầy La giảng.”

Ôn Lê chớp mắt nhìn anh, ánh mắt rõ ràng càng thêm sáng: "Thật vậy sao?... Tôi có thể photocopy 1 phần sao?”

Cô gái trước mặt mắt hạnh trợn tròn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, giống như một con thú nhỏ phát hiện ra thức ăn, làm cho người ta căn bản không thể cự tuyệt. Bùi Tri Tự nhịn xúc động chạm vào lông mi dài của cô, cong môi khẳng định lần nữa.

"Không thành vấn đề, hôm nay tan học chúng ta có thể đến phòng in để photo."