Chương 2: Anh... có bạn gái sao?

Loại ỷ lại này kéo dài đến khi thỏ con mười bốn tuổi.

Thẩm Vân Lãng ăn sáng xong thấy thỏ con chậm chạp không xuống lầu, gõ cửa cũng không thấy trả lời, mở cửa ra liền thấy cô bé co người như một quả bóng nằm trên giường.

Làn da cô vẫn luôn nhợt nhạt, không nhìn ra khí sắc, mồ hôi mịn lăn trên khuôn mặt cho thấy sự thống khổ của cô. Cô ôm bụng, anh gọi vài tiếng cũng không thấy phản ứng, vén chăn lên lập tức một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Ở phương diện này Thẩm Vân Lãng rất ngây ngô, mơ hồ cảm thấy kỳ sinh lý cô đến rồi, nghĩ đến đây vẻ mặt trở nên không tự nhiên. Anh đắp chăn lại đàng hoàng cho cô, dém từng góc chăn rồi ra ngoài gọi em gái vào.Nhìn lại bánh mì cùng sữa bò đã nguội lạnh trên bàn, anh nấu một chén nước đường đỏ để Thẩm An An bưng lên.

Lúc trước cha thường xuyên làm như vậy, trừ cái này ra những cái khác anh không rõ lắm.

Thẩm An An đánh thức cô bé đang hôn mê, lúc thỏ con mở mắt ra, ánh mắt có chút choáng váng.

Cô nhớ rõ người bên cạnh mình vừa rồi là anh Vân Lãng, như thế nào mà chớp mắt liền biến thành chị An An.

“Uống đi, lão nhị làm đấy.”

Thẩm An An biết thỏ con ỷ lại anh hai, nói xong lấy khăn lông lau đi mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô.

Cô bé bưng chén đường đỏ và trứng gà đặt lên mũi ngửi ngửi, lén nhếch khóe môi. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng cô mê sảng nhìn ra ảo ảnh, nguyên lai lại là người thật.

Cô nhấp một ngụm nhỏ, ngửi thấy mùi ngừng nhè nhẹ. Càng uống, càng tươi tỉnh, một chén nước uống cực chậm, ngọt đến đầu quả tim.

Cái người trong nóng ngoài lạnh kia .

Cô uống một ngụm cuối cùng, hơi ấm lan ra khắp cơ thể, một lúc sau khoác áo khoác chạy xuống lầu muốn xin phép giáo viên.

Giọng nói người đàn ông đứt quãng, khi xuống được nửa cầu thang liền nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ.

“Xuống đây làm gì?”

Thẩm Vân Lãng vừa cúp điện thoại, nghe được tiếng bước chân quay đầu hỏi cô. Những sợi tóc vụn được chiếu lên một sắc vàng ấm áp, mặt mày không rõ ràng, bớt chút sắc bén, nhiều chút nhu hòa.

Cô ngẩn ngơ vài giây, sau đó mới phải ứng lại anh đang hỏi cô.

Cô bé chạm vào khuôn mặt đang nóng lên của mình, “Xin nghỉ.”

“Đã xin phép rồi, quay về nằm đi.”

Thẩm Vân Lãng bế cô lên như trước, nhưng khi tay đặt bên dưới vô tình cảm giác đẫy đà đầy tay.

Không biết từ khi nào vật nhỏ gầy đến da bọc xương lại thay đổi.

Cô hồn nhiên không để ý đến sự tiếp xúc thân mật giữa hai người, nhưng Thẩm Vân Lãng lại ý thức được tư thế này đã không còn thích hợp nữa, lập tức buông cô ra.

“Anh ơi, rất ngọt.”

Nước đường thật sự rất ngọt, cô trở về liền ngủ tiếp. Bóng người vừa xuất hiện ở mép giường đã in sâu vào trong mắt khiến cô chìm vào giấc mộng. Từ lần gặp đầu tiên là thiếu niên tuấn lãng lạnh lùng cho đến những việc sau đó, dù là chủ động hay bị động quan tâm dịu dàng. dường như chỉ có cô là người được yêu thương.

Suy nghĩ này đánh thức cô từ trong giấc mộng.

Cô khác với những người khác.

Lại một ngày mới.

Khi cô gặp lại Thẩm Vân Lãng vào buổi sáng, biểu tình của anh không còn tự nhiên như lúc trước. Ánh mắt cô đảo quanh, mỗi khi anh nhìn đi chỗ khác liền lén nhìn anh, đến khi anh muốn nhìn cô thì cô lại bỏ chạy.

Cùng với kỳ kinh nguyệt đầu tiên cũng là tuổi dậy thì của cô, kéo theo là một tình yêu đơn phương không thể nói với ai. Nói cách khác, cảm giác này từ lâu đã chuyển từ ỷ lại, sùng bái thành tình yêu, chỉ là cô còn nhỏ hoặc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Mà cũng đúng là bởi vì cô còn nhỏ, mà cái tình yêu trong sáng thuần khiết, trong lòng là niềm khát khao yêu thích, ghép với vẻ ngoài trắng tinh không nhiễm chút bụi trần.

“Còn đau không?”

Anh nhìn cô thất thần rồi hỏi.

Thanh âm quen thuộc giờ phút này phảng phất còn mang theo dòng điện, khi nói chuyện khiến cô đứng ngồi không yên.

“Không còn đau nữa!”

Cô cúi đầu húp cháo nóng, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với anh, ăn xong nhanh chóng cầm lấy cặp sách tông cửa xông ra.

Bí mật này chôn sâu trong đáy lòng, không chia sẻ với ai, dù bản thân thầm nghĩ tới cũng cảm thấy sợ hãi, sợ tâm tư riêng bị người khác nghe thấy.

Lúc mới đến quân doanh quá bận rộn, thanh niên trẻ tuổi cũng háo hức lập công, Trong nhà có anh trai và em trai, anh không còn vướng bận gì. Hai mươi mốt tuổi chính thức nhập ngũ, sau đó anh rất ít khi trở về, hai mươi ba tuổi đóng quân ở biên giới một thời gian dài, lần trở về là hai năm sau.

Anh nhờ cấp dưới chở mình đến cửa rồi tự đi bộ về, thong dong thưởng thức cảnh vật đã lâu không được nhìn thấy ở ven đường.

Hàng cây ven đường đã cao hơn một chút so với trước kia, thân cây cũng to hơn không ít. Hết thảy đều thay đổi, anh nghĩ đến Thẩm Mặc, còn có Thẩm Khê mới gặp một lần, không biết mấy đứa trẻ này đã lớn như nào rồi.

Anh đi đến gần cửa nhà, tầm mắt bị thu hút bởi một thân ảnh mảnh dẻ trắng trẻo đứng trong sân bị hàng rào tre che mất. Phong cảnh tươi đẹp trong nháy mắt bị che lấp, trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, mới hai năm không gặp, thỏ con lùn đã trưởng thành không ít.

Thẩm Thuần Ca đang tưới nước cho vườn hoa, một thân ảnh đĩnh bạt lọt vào tầm mắt.

Cô dừng lại quay đầu, bình nước trên tay rơi trên mặt cỏ.

Tựa hồ một thoáng im lặng, nhưng lại giống như nện vào chỗ yếu ớt sâu trong trái tim cô.

Người đàn ông rèn luyện ở quân đội mấy năm, khuôn mặt trở nên kiên nghị rắn rỏi, sớm đã không nhìn ra một chút non nớt, Dáng người cao lớn cường tráng không ít, rất khác so với trước đây.

Nhưng người dường như mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ của cô lẽ nào cô không nhận ra.

“Anh Vân Lãng?”

Cô gái mở cửa hàng rào đi đến trước mặt, ngẩng đầu nhìn anh, hai cánh môi hồng hào khẽ run rẩy.

Thân hình mảnh khảnh, dáng người cao dài, mái tóc trắng dài ngang eo, tròng mắt màu hồng nhạt như pha lê, Khuôn mặt đẹp đẽ đến mức độc nhất vô nhị, không giống bất cứ thứ gì trên thế gian.

Thẩm Vân Lãng vốn muốn gọi cô là thỏ con, nhưng lời đến bên miệng liền nuốt trở lại.

Người trước mắt giống như tiên nữ trong truyện cổ tích, anh không biết nên hình dung dung mạo cô như thế nào, cô khác xa với cô bé trong trí nhớ của anh.

Tim thắt lại.

“Thuần Ca, em vào đại học rồi sao?”

Vẻ ngoài của cô khiến anh khó có thể gọi “Thỏ con”. Thời điểm anh đi cô vẫn còn học cao trung, hiện tại cũng phải mười chín tuổi, đã vào đại học.

Anh hơi nhướng một bên đuôi mày, cái vẻ mặt này Thẩm Thuần Ca liếc mắt liền hiểu.

Anh đang khẩn trương.

Thẩm Vân Lãng nói như vậy bởi vì thật sự không có đề tài gì, anh không giỏi giao tiếp với người khác giới, thỏ con trưởng thành khí chất khác hẳn trước đây, anh không thể coi cô như trẻ con được nữa, có lẽ cũng sẽ không ỷ lại anh nữa.

“Vâng.”

Cô gái vê đầu ngón tay thanh mảnh, vẫn tự nhiên nắm lấy cánh tay anh như trước.

“Rốt cuộc anh cũng về, không phải nói em thi đậu Nghệ Đại anh sẽ về sao, đã quá ba tháng...”

Thân hình cô gái mềm mại ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, đồng tử Thẩm Vân Lãng chấn động, lục lọi trong ký ức, cuối cùng cũng nhớ những lời trước kia dỗ trẻ con.

Không nghĩ tới cô bé ngốc nghếch lại để tâm lời nói đùa.

Anh không biết nên nói gì, có lẽ bây giờ hẳn là xin lỗi, lại cảm thấy xin lỗi quá khinh bạc. Mà Thẩm Thuần Ca bị phụ lòng lại dễ chịu hơn so với những gì anh nghĩ, cô ôm lấy anh vào nhà, chạy vòng vòng rót nước dọn đồ ăn cho anh.

“Anh Vân Lãng —-”

Cô ngồi ở một góc sofa, nhìn ngón chân cuộn tròn, lông mi cụp xuống.

Cô ngước mắt lên nhìn dưới cằm ba tấc, không dám đối diện với anh.

“Anh —- có bạn gái sao?”

Bạn gái?

Thẩm Vân Lãng ánh mắt chuyển động.

“Đi đâu tìm bạn gái chứ? Em là nữ nhân đầu tiên anh gặp trong hai năm qua.”

Lời nói đùa nhưng cũng là sự thật, anh quả thực đã rất lâu rồi không gặp nữ nhân.

Thẩm Thuần Ca yên lòng, cố kìm lại cảm giác xúc động nhảy nhót trong lòng, dịch về hướng anh.

Sau bữa tối, mọi người đều trở về phòng. Thẩm Thuần Ca ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay lướt qua phím đàn. Sự hoảng loạn khiến đầu ngón tay cô run rẩy, bản nhạc vốn êm dịu lại có chút trì trệ.

Cuối cùng cô cũng dừng lại, rút một tờ khăn ướt, từ từ lau phím đàn dính đầy mồ hôi của cô.

Chín giờ tối, chần chừ một lát sợ rằng Thẩm Vân Lãng đã đi ngủ, nhưng cô muốn gặp anh, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra lý do.

Lấy cho anh khăn lông cùng bàn chải đánh răng, anh đã lâu không trở về, mặc dù đã có nhưng cũng không lộ liễu.

Mặc dù vậy nhưng cô hy vọng anh biết được tâm ý của cô.

Cô cầm đồ vật, phòng Thẩm Vân Lãng cách cô không xa, nhưng đường đi thật gian nan.

“Cốc cốc.”

Cô gõ rất nhẹ, chỉ hy vọng anh nghe được lại không hy vọng người khác nghe thấy.

Mà anh giống như là chờ ở đó, tay cô còn chưa hạ xuống anh đã mở cửa.

Người đàn ông để trần thân trên, tóc còn mang theo nước.

Cô nhìn phòng tắm bốc hơi bên cạnh, đột nhiên cúi đầu.

Trách không được nhanh như vậy, hóa ra là vừa tắm rửa xong.

“Cái đó… Khăn lông và bàn chải đánh răng.”

Cô giơ đồ vật lên, Thẩm Vân Lãng sửng sốt nhìn đồ vật trong tay cô, nắm chặt tay nắm cửa.

Nhất thời không biết, có nên để cô vào không.

“Khi tắm sao anh không đóng cửa sổ lại.”

Ban đêm gió lạnh thổi khiến lông tơ trên cánh tay cô dựng lên, cô lướt qua anh đi đóng cửa sổ.

Vẫn là chiếc váy ban ngày, mép váy cọ qua cơ thể anh. Một mùi hương nhàn nhạt không rõ đọng lại xung quanh.

Cô cũng chỉ là đóng cửa sổ, không lâu sau liền rời đi.

Thẩm Vân Lãng nhìn chiếc váy màu xanh nước biển biến mất ở chỗ ngoặt, anh đưa chiếc khăn lông lên mũi ngửi ngửi, không bao lâu sau nghe thấy tiếng đàn.

Anh nằm trong phòng một lúc, khăn lông trắng đặt cạnh gối, thanh âm mơ hồ truyền vào tai anh.

Cô lại mất ngủ?

Anh nhớ lại ánh mắt kinh sợ bất an, còn có bàn tay nhỏ nắm lấy anh không buông, dường như cảm giác đó lại xuất hiện một lần nữa. Anh cau mày, mặc quần áo rồi đến phòng cô gõ cửa.

Thật lâu không có phản hồi, tiếng đàn lại vang lên. Anh cau mày muốn đẩy cửa ra nhưng lại ngập ngừng.

Bước chân do dự một hồi, rốt cuộc cũng cắn răng vặn tay nắm cửa.

Vừa mở cửa vừa hỏi, “Em làm sao vậy.”

Cô gái cũng cùng lúc mở cánh cửa phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.