"Gia, thuộc hạ đã phái Bằng Tử đi dò xét." Đinh Chí từ trước đến nay đều nói chuyện một cách trực tiếp: "Là gì không biết nhưng nhất định không phải trái cây."
Trái cây mùa đông có giá trị thiên kim, người hộ tống cũng khó tránh khỏi mà phải cẩn thận nhiều, sợ nát, dùng để che giấu thật ra cũng là ý kiến hay.
Dùng bến tàu dưới mí mắt của Thẩm gia làm mua bán không muốn sống, hắn thật ra rất xem thường sự ăn uống của Mục Độ Niên, thật đúng là sợ căng chết chính mình.
"Đi đi." Thẩm Thất gia đã mở miệng, hắn đưa lưng về phía cửa, trong phản quang Đinh Chí không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cũng không nhiều lời mà khom lưng cáo lui.
Chuỗi hạt đàn hương nhỏ trong tay bị Thẩm Bối Viễn niết ở trong tay, chậm rãi chuyển động, trên mỗi một viên đều khắc chữ cực nhỏ. Bến thủy Kim Thủy là do Thẩm Nhị thiếu bắt lấy từ chỗ của Lão Lục, vốn dĩ là bến tàu tư vận, ngầm buôn bán đồ không để người thấy cũng không hiếm thấy. Nhưng hắn ta không nghĩ bến tàu đều vào túi Thẩm gia còn có người dám chuyển súng ống đạn dược.
Lâm gia.
Đầu ngón tay của Thẩm Thất gia căng thẳng, hạt châu trong trong tay bỗng nhiên bị đứt dây, gõ mộc châu dừng trên sàn nhà bắn lên một độ cung.
Dưới ánh mặt trời mặt Thẩm Thất gia không có biểu tình gì.
Có Thẩm Thất gia nhúng tay, súng ống đạn dược ở bến tàu Kim Thủy chung quy không thể vận chuyển ra ngoài. Chuyện này làm rất cẩn thận, trung gian mượn không ít nhân thủ trên đường, việc mua bán kiếm tiền trên tay Thẩm Thất gia rất ít, gϊếŧ người cướp của thì rất nhiều.
Đây cũng là do Thẩm phu nhân một lòng một dạ nhào vào trên người Thẩm Nhị Thiếu ít nhiều, bà ta sợ ô uế tay con trai mình lại tiếc ném xuống những việc mua bán dơ bẩn này, từ nhỏ Thẩm Thất gia đã được nuôi bên cạnh Thẩm phu nhân, sinh văn nhược lại còn là một người không mẹ, rất đắn đo xong sau đó mới dẫn Thẩm Thất gia làm những chuyện không nhận ra người trong tối ngoài sáng để giúp đỡ Thẩm Nhị gia.
Hắn làm việc sạch sẽ lưu loát, Thẩm phu nhân rất vừa lòng. Bà ấy càng vừa lòng, Thẩm Thất gia liền càng dám buông tay ra làm.
Thời gian dài có một số việc cũng không chịu khống chế, tay phụ nhân ở hậu trạch có dài thì có thể duỗi đến chỗ nào nữa?
Trong tay Thẩm Thất gia cầm điện báo mới đưa đến, mùi hương cà phê đang xay cũng tràn ngập khắp gian nhà ở, hắn quả nhiên ngừng lại, không tốn tiền của riêng mình còn được thêm mấy thuyền súng ống đạn dược, đó là tin tức đối phương không nhận được, hắn cũng kiếm lời.
Nếu hắn không vội thì đối phương nên nóng nảy. Trong tay hắn nắm lợi thế tự nhiên không có chỗ hạ phong, cuối cùng cũng giằng co lúc lâu mới có được chỗ tốt này.
Lâm gia đứng dậy, hắn cũng không đến mức quá thiệt thòi.
Tạ Nguyễn Ngọc đánh giá Thẩm Thất gia, từ sau đêm đó Thẩm Thất gia đã bắt đầu lộ ra một nụ cười dịu dàng và mặt khác trước mặt nàng - không có biểu tình gì. Tuy Tạ Nguyễn Ngọc có lòng quan sát cũng không cảm nhận được chút cảm giác nào của hắn.
Lâu sau Thẩm Thất gia mới cho nàng một ánh mắt, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng đứng dậy bước từng bước nhỏ đi lên rót cà phê cho Thẩm Thất gia.
Không thêm đường, cũng không cần sữa bò.
Tạ Nguyễn Ngọc từng nếm thử cách uống của Thẩm Thất gia, đắng từ miệng đến tâm khảm, ăn mứt đầy miệng cũng không hết.
Mà Thẩm Bồi Viễn dường như rất thích bộ dáng đắng không nói nổi của nàng.
Đổ tràn đầy một ly cho Thẩm Thất gia nhìn cái ly cách vách lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất gia, chỉ thấy cắm hắn giương lên một chút, mi hơi nhếch lên. Tạ Nguyễn Ngọc dường như nhận mệnh rót ra một ly cho chính mình.
Ừm, rất tốt, chỉ còn một chút, Tạ Nguyễn Ngọc có chút vui vẻ. Nàng vừa vui vẻ thì Thẩm Thất gia lại không vui.
Tạ Nguyễn Ngọc còn chưa kịp bưng ly lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai ngón tay, ngay sau đó có một ly cà phê đầy đến. Xương tay của Thẩm Thất gia rõ ràng, trông rất đẹp nhưng đôi tay đẹp này lại chỉ chỉ cà phê trong tầm tay của nàng, sau đó gõ gõ bàn, ý bảo trao đổi.
Nháy mắt Tạ Nguyễn Ngọc liền không vui, sau đó Thẩm Thất gia liền thoải mái.
"Uống đi." Thẩm Thất gia nếm một ngụm, Tạ Nguyễn Ngọc ngơ ngác bưng cà phê, chất lỏng màu đen làm làn da nàng trắng như tuyết như ngọc, đôi mắt nhíu lại sâu kín có lòng bổ sung: "Cái ly em dùng là ly của gia."
Nhất định đừng ném đi. Cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc run lên, sau đó mới nhấp một chút.
Đắng. Vừa chua vừa đắng.
Thẩm Thất gia quả nhiên không nói chuyện điện báo với nàng, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy cho dù hắn nói cho chính mình cũng không biết nhưng Thẩm Thất gia lại hỏi nàng vấn đề khác.
"Khanh khanh từng nói mơ thấy Thoa Bắc trong mộng."
"Vâng." Tạ Nguyễn Ngọc cầm một cái ly tràn đầy có chút chần chờ nhìn hắn: "Chỉ là biết đại khái chứ cụ thể em cũng không rõ ràng lắm."
Tạ Nguyễn Ngọc không giấu hắn, nàng thật sự không rõ ràng lắm.
"Nói như vậy..." Thẩm Thất gia dạo bước đi đến cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn đôi mắt nàng: "Em cảm thấy Thất gia đi thì thế nào?"
Cái ly trong tay bưng không ổn, tay Tạ Nguyễn Ngọc run lên, cà phê đổ lên người, váy dài màu đỏ tươi trăm nếp gấp nháy mắt bị nhiễm một vết bẩn lớn, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bồi Viễn cũng mang theo một chút hoảng sợ.
Thẩm Thất gia nhìn váy, lại nhìn biểu cảm của Tạ Nguyễn Ngọc, cười có chút cổ quái. Hắn nhận cái ly trong tay Tạ Nguyễn Ngọc, bàn tay thủ sẵn gáy nàng kéo lại chống trán của chính mình: "Quả nhiên khanh khanh biết rất nhiều."
"Thất gia muốn đi sao?"
"Đương nhiên là không." Thẩm Thất gia nhìn cánh môi lúc đóng lúc mở của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, trằn trọc ma sát, mùi cà phê quanh quẩn trong hơi thở của hai người, nụ hôn của hắn từ trước đến nay dừng lại trên môi cũng không thâm nhập vào trong: "Tưởng tượng đến việc trên thế giới này có người biết tất cả những gì ta làm, trái tim ta rất vui vẻ."
Tạ Nguyễn Ngọc có chút mê mang, Thẩm Thất gia duỗi tay lau vệt nước trên khóe miệng nàng, nhìn thấy đôi mắt dần dần trợn to của Tạ Nguyễn Ngọc, gằn từng chữ: "Nếu ta đi, hai đứa con trai của đại soái chẳng phải đều sẽ tồn tại mà về chứ."
Môi Tạ Nguyễn Ngọc run run, quyết định trầm mặc.
"Em không hỏi ta ai là người sẽ chết sao?"
"Không hỏi! Không hỏi!" Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng che lỗ tai lại dùng sức lắc đầu, biết càng nhiều thì chết càng nhanh.
Thẩm Thất gia là ai, hắn là người ngươi bảo đi hướng đông hắn nhất định sẽ bảo ngươi đi về hướng tây, ngươi nói không cần, hắn nhất định phải đưa thứ kỳ lạ cho ngươi.
"Là Thẩm Nhị gia." Thẩm Thất gia dường như tìm được một chỗ phát tiết giữ chặt cánh tay che lỗ tai của Tạ Nguyễn Ngọc, nắm cánh tay cô đau đớn, quyết tâm muốn cho nàng nghe: "Kinh Phật em thêu là lễ vật ta tặng cho lão tử để siêu độ cho con trai ông ta!"
"Thất gia..."
"Ta trông ngóng ngày này đã bao nhiêu lâu, cuối cùng hắn ta cũng phải chết." Thẩm Bồi Viễn đánh gãy lời nàng nói, ánh mắt xuyên qua Tạ Nguyễn Ngọc phảng phất như xuyên thấu qua nàng nhìn đồ vật gì đó, trong mê mang lại mang theo sự giải thoát: "Bọn họ cũng có hôm nay."
"Ngài... Ngài...." Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn lời, hắn nói nhiều như vậy sẽ không phải muốn gϊếŧ nàng đi.
Dường như cảm nhận được sự bất an của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Bồi Viễn thu hồi cảm xúc giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Chỉ cần ta còn sống một ngày, chắc chắn có thể làm em an ổn tồn tại, thay bà ấy nhìn xem từng người từng người ngã xuống."
Làm cho bọn họ tự mình đi xuống tạ tội với bà ấy.
Tối nay Tạ Nguyễn Ngọc lưu lại trong phòng của Thẩm Thất gia, giường của hắn rất lớn, mành lụa rũ xuống bốn bên, chắn kín mít giường đệm, cằm của Thẩm Thất gia dựa vào bả vai của Tạ Nguyễn Ngọc, hô hấp chiếu vào xương quai xanh của nàng, có chút ngứa.
Năm nay Thẩm Thất gia bao tuổi rồi? Hai mươi? 21? Tạ Nguyễn Ngọc không buồn ngủ, nghe thấy hơi thở của người đàn ông dần dần vững vàng, không nhịn được mà nhẹ nhàng dịch người.
"Không ngủ được?" Tiếng nói của người đàn ông mang theo chút khàn khàn, giấc ngủ của hắn luôn rất nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc vừa động hắn đã mở to mắt.
"Vâng." Tạ Nguyễn Ngọc gật gật đầu, nghĩ đến hắn cũng không nhìn thấy, gãi gãi đầu tiếp tục nói: "Đang nghĩ chuyện."
"Nghĩ cái gì?"
Yên lặng một chút khi Thẩm Thất gia cho rằng nàng không mở miệng, Tạ Nguyễn Ngọc mới nói: "Em suy nghĩ năm nay Thất gia bao nhiêu tuổi rồi."
"23." Thẩm Thất gia cũng không giấu nàng: "Thời gian mấy năm nay trôi qua thật sự quá nhanh."
"Ngài lớn hơn em tầm bảy tuổi."
"Ồ." Thẩm Thất gia không hiểu vì sao nàng nói cái này, mành lụa ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong một mảnh đen nhánh hắn không nhìn thấy biểu cảm của nàng.
Nhân nhi bên cạnh bỗng nhiên cười mị hoặc: "Hóa ra em còn trẻ tuổi như vậy."
"..."
Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nàng mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi tốt đẹp như hoa, thuận tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Thất gia: "Thất gia mau ngủ đi."
Thật đúng là nhếch mũi lên mặt.
Thẩm Thất gia nghĩ như thế.
Mùa đông năm nay rất dài, thời khắc trong trí nhớ của Tạ Nguyễn Ngọc đã đến, số lần Thẩm Thất gia về nhà càng ngày càng ít, hai tháng, trời đông giá rét còn chưa qua, điện báo địa phương đã truyền đến thành Bảo Ninh.
Hộ quân sử Bạch Lộ Hải của Giang Thành gϊếŧ Trấn thủ sử Lý Hách Thành cầm nửa quyền to của quân Thoa Bắc ở Lăng huyện, đại biểu mật điện Trương Tuần thỉnh cầu viện trợ với đại soái.
Thẩm Thất gia vì việc này mà đã ba ngày không hồi phủ, so với khuôn mặt u sầu của Giang Sính Đình, Tạ Nguyễn Ngọc hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, giờ phút này nàng đang nằm trên tiểu sụp ăn mứt, chua ngọt vào miệng rất là ngon miệng.
"Khanh khanh nhàn nhã như vậy quả thực tức chết người khác." Thẩm Thất gia vừa đẩy cửa ra đã thấy hình ảnh như vậy.
"Thất gia!" Gió lạnh đột nhiên chui vào trong nhà, đông lạnh đến mức làm Tạ Nguyễn Ngọc run rẩy, nàng thuận tay bỏ mứt trong tay xuống, một đường chạy đến đóng cửa ôm quần áo giúp Thẩm Thất gia còn không quên quay đầu phân phó Phỉ Thúy: "Rót ly nước trà đang nấu trên lò cho Thất gia."
Đời trước Tạ Nguyễn Ngọc từng làm di nương tự nhiên cũng biết hầu hạ người thỏa đáng như thế nào, dẫn Thẩm Thất gia đi vào trong phòng thay quần áo làm bớt hàn khí đi.
Động tác trên tay nàng nhanh chóng, an tĩnh thủ sẵn nút bọc.
"Lần này Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ sẽ đi Thoa Bắc." Hắn phủ lên ngón tay hoạt động của Tạ Nguyễn Ngọc trước ngực hắn cúi đầu thưởng thức.
Phỉ Thúy bưng chung trà đứng ở cửa, không tiến lên theo bản năng, nàng ấy hoảng hốt nhìn hai người nhìn nhau không nói câu nào, ánh mặt trời xuyên qua pha lê chiếu vào trong nhà, trên mặt đất có hai bóng dáng thật dài.
Hai tháng trung tuần, Hà Gia Truân thất thủ, Bạch Lộ Hải tự tay xử bắn người biết chuyện Lâm Hòa, điện báo các nơi ở Thoa Bắc nhận không xuể, nhân tâm hoảng sợ, làm Thẩm đại soái tức đến mức đập bàn.
Thẩm Bồi An và Thẩm Bồi Đống không dám ở lâu, lập tức suất 13 sư đi đến Thoa Bắc trước, 13 sư là quân vương bài trên tay Thẩm đại soái, đi theo ông ta đánh thiên hạ, tác phong quân lực và bộ đội đều là nhất đẳng.
Lần này Thẩm đại soái cố ý tôi luyện con trai, Thẩm Bồi An là con trai ông ta đắc ý nhất, lúc này tự nhiên được đắc dụng, còn một người khác ông ta vốn định cho Lão Tam Thẩm Bồi Hoa, Thẩm phu nhân lại cản trở trong tối ngoài sáng, tâm phúc Cao Trạch cũng cho rằng Tam gia rất giống Nhị gia, đều là người có chủ ý, đến lúc đó cùng nhau xuất hiện khó tránh khỏi sẽ tổn thương cảm tình, ông ta mới có chút dao động.
Bộ đội lên phía Bắc rất thuận lợi, trên đường chuyển hướng sang Giang thành cùng hội hợp với thủ hạ chính phẩm của Ngụy đốc quân - 29 sư, hình thành một cái lưới vây quanh thật lớn, lại nội ứng ngoài hợp với bộ đội Trương Tuần ở bên trong Thoa Bắc ra sức chống cự, trận đánh này thuận lợi đến đắc ý.
Thẩm đại soái rất vừa lòng, Thẩm phu nhân cũng rất vừa lòng.