Việc Thẩm phu nhân đâm đầu chết ở trước mặt Thẩm Thất gia tựa như cắm cánh, Ngũ di thái nhận được tin tức lại đứng không vững, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, phảng phất như tất cả mọi việc đều có kết quả, lại phảng phất như cả đời này tranh đua đấu đoạt, kết quả lại không được cái gì.
"Mẫu thân!" Thẩm Triều rơi lệ đầy mặt, lôi kéo góc váy của Ngũ di thái khóc ròng: "Chúng ta đi cầu xin Lão Thất đi, hắn niệm tình cảm có lẽ sẽ tha cho chúng ta."
Ngũ di thái nhìn con gái nhào vào trên mặt đất rơi lệ không ngừng, trang dung tinh xảo đã nhoè, đỏ toàn bộ một mảnh hồ ở trên mặt. Thẩm Bát gia từ hôm qua đã không nói vài câu gì, nghĩ đến mẫu thân như bà ta ở trong mắt hắn ta là cực kỳ thất bại.
Bàn tay phất qua đỉnh đầu của Thẩm Triều, lần đầu tiên bà ta nhận mệnh: "Chúng ta với hắn có tình cảm gì đáng nói."
"Mẫu thân, chúng ta đi cầu hắn, đi cầu hắn!" Thẩm Triều điên cuồng lắc đầu, liều mạng lôi kéo váy áo của Ngũ di thái: "Phu quân con còn ở nhà chờ, còn có Trạch Nhi và Dao Dao, con không muốn chết."
"Nếu hắn thật sự muốn buông tha cho con thì sẽ không nhốt con vào được." Ngũ di thái duỗi tay lau nước mắt của nàng ta, đánh gãy tất cả hy vọng của nàng ta: "Con xem, đều được sinh ra từ trong bụng ta, hắn cố tình không đυ.ng tới Lục muội của con."
Ngày kế tin tức Ngũ di thái treo cổ trong tù truyền vào Soái phủ, Lục cô nương không thở nổi mà hôn mê bất tỉnh, Soái phủ lại luống cuống tay chân một trận.
Phòng bếp nhỏ đun thuốc, hương vị bay vào trong nhà, làm cho cả phòng trở nên cay đắng. Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc canh giữ ở ngoại thính, chuyện đến bây giờ, trong phủ cuối cùng cũng không ai dám lại gần Thẩm Thất gia để rủi ro, đến Thái Hồng Cô luôn thò lại gần hắn cũng hận không thể cách hắn rất xa.
Chỉ có Tứ di thái, ân tình năm đó bà ấy cứ hắn, lúc này mới dám an ổn ngồi bên cạnh hắn: "Ta nghĩ hai ngày nữa sẽ rời khỏi Bảo Ninh đi tìm Lão Ngũ."
Đứa con trai bởi vì chiến dịch Thoa Bắc bị tống cổ đi kia của bà ấy.
"Uỷ khuất Ngũ ca rồi." Lòng người đều lớn lên từ thịt, Thẩm Thất gia cũng không ngoại lệ, lúc trước hắn thiết kế không nói cho bất cứ ai, từ hai việc gian tình của Cửu di thái đến cái chết của Thẩm Bồi An chết ở Thoa Bắc, Thẩm Ngũ xác thật bị hắn bẫy thảm: "Người đừng trách ta."
"Rời xa Bảo Ninh làm sao lại không phải chuyện tốt, cậu nhìn xem mấy đứa nhỏ ngốc ở trong thành này, ngoại từ Lão Thập còn nhỏ, không hiểu chuyện, tất cả những đứa còn lại đều biến thành bộ dáng gì, chết thì chết, bị thương thì bị thương." Tứ di thái quá hiểu đứa con trai kia của bà ấy: "Hắn không phải là người có dã tâm lớn, bình bình an an mới là phúc khí."
"Khi nào người đi?"
"Thì hai ngày nữa đi." Tứ di thái vuốt mặt bàn, bà trà gỗ sưa bóng loáng như lúc ban đầu, chỉ là có vài người đã không còn: "Mấy năm nay, nằm mơ cũng muốn rời đi."
Thẩm Thất gia gật gật đầu, vừa muốn mở miệng đã thấy một tiểu nha hoàn hoang mang rối loạn vội vàng chạy đến, cúi người hành lễ: "Gia, di thái, tiểu thư tỉnh rồi."
"Đi thôi." Tứ di thái đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thất gia: "Dù sao cũng là mẫu thân con bé, lúc này phỏng chừng trong lòng lục nha đầu cũng không thoải mái."
Hôm nay từ biệt, sợ là sau này không có mấy lần có thể gặp lại, từ nay về sau, từng người mạnh khoẻ thôi. Bóng dáng của Thẩm Thất gia thẳng tắp, đã sớm không còn bộ dáng khi còn nhỏ, Tứ di thái thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi, nụ cười hiếm khi lan lên khóe mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, lại là bắt đầu mới.
Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc cũng không thành công an ủi được Thẩm Lục tiểu thư, giống như câu chuyện nhiều năm trước Thẩm Thất gia nói với Trương Tuần, nàng ấy có thể hiểu cho hắn cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Thẩm Lục tiểu thư treo cổ tự tử là nửa đêm, chờ đến buổi sáng Xuân Nhi gọi nàng ấy rời giường mới phát hiện thi thể, trên bàn gỗ đen nhánh chỉ có một tờ giấy trắng như tuyết, bị đè bằng chén trà: Thời gian vui mừng nhất là khi còn nhỏ.
"Thất gia." Tạ Nguyễn Ngọc gắt gao nắm lấy tay hắn, cái gì hắn cũng chưa nói, đến biểu cảm cũng không thay đổi, Tạ Nguyễn Ngọc lại trở nên lo lắng. Ngần ấy năm ở chung sớm chiều, nàng ngẫu nhiên cũng có thể thăm dò Thẩm Thất gia suy nghĩ điều gì.
Đời trước Thẩm Thất gia có thể nói là chúng bạn xa lánh, bị ép đi tuyệt lộ, người ở dưới sự sợ hãi cực độ thì lựa chọn đầu tiên là tự bảo vệ mình, thù mới hận cũ, tứ cố vô thân, đủ loại chồng lên nhau, hắn dường như không hề lý trí mà quét sạch Soái phủ.
Mà bây giờ Tạ Nguyễn Ngọc còn ở bên cạnh hắn, giống như một cọng rơm cứu mạng, gánh vác sự tín niệm cuối cùng của hắn.
"Người chết nợ hết, làm sao không phải giải thoát, ngày thường ngài thông thấu như vậy, lúc này làm sao luôn rúc vào sừng trâu." Tạ Nguyễn Ngọc lôi kéo cánh tay hắn, làm hắn đặt tầm mắt ở trên người mình: "Mọi thứ trong quá khứ đã kết thúc, tốt hay không tốt, tất cả đều đã qua đi rồi."
"Em ấy là một cô gái tốt, không nên chết." Thẩm Thất gia ngẩn người, rũ mắt nói.
"Có lẽ có đôi khi sống tiếp càng thống khổ hơn. Em ấy có tự do lựa chọn của mình, đây không thể trách ngài."
Tạ Nguyễn Ngọc nghiêm túc nói, nhưng lực độ ngón tay vẫn lộ ra sầu lo trong lòng nàng. Thẩm Thất gia trầm thấp đáp lại, giơ tay xoa tóc nàng, tiểu nữ nhân này đã không biết từ khi nào, từ bộ dáng nhút nhát sợ sệt lấy lòng hắn, trưởng thành đủ để an ủi sự tồn tại của hắn.
Thẩm Thất gia quả thực không khó xử những người khác, chỉ định số lượng tiền giấy mỗi năm giao cho Cao Trạch, để hắn ta đúng hạn đưa đến Soái phủ, còn lại thì mặc kệ, Thẩm Thất gia không thích bọn họ, những người vui sướиɠ khi người gặp hoạ lúc trước bàng quan lúc này tự nhiên cũng không dám thò đầu ra, Soái phủ náo nhiệt từ trước đến nay nhất thời trở nên có chút tiêu điều.
Thẩm Thất gia không muốn ở lại Soái phủ, may mà đã dọn các chính vụ còn lại đến phủ Thẩm Thất gia vốn có, vẫn là Cao Trạch cảm thấy không ổn, tìm người suốt đêm làm biển treo lên. Thẩm Thất gia đến thiếu soái cũng chưa làm, trực tiếp ngồi lên vị trí đại soái, cũng thật sự là người đầu tiên.
"Chị Phỉ Thúy, đây là đại soái cho di thái." Trang Nghiêm xách theo một con chim hoạ mi, cười lấy lòng. Nói đến cũng lạ, từ mấy hôm trước ở cùng Phỉ Thúy trong Ôn Hương lâu một đêm, Trang Nghiêm không biết thế nào đã thích nàng ấy, lâu lâu ghé người lại gầnPhỉ Thúy. Theo Đinh Chí nói là hắn đã xin Mang Mạo rất lâu, mới được làm người truyền lời này.
Tạ Nguyễn Ngọc chống cằm cắn hạt dưa, đôi mắt không tự chủ mà ngắm về phía Phỉ Thúy bên kia, chờ Trang Nghiêm lưu luyến rời đi, Phỉ Thúy mới bĩu môi cọ đến bên cạnh Tạ Nguyễn Ngọc: "Người cứ nhìn em làm gì!"
Tùy tay ném hạt dưa lên bàn, Tạ Nguyễn Ngọc vỗ vỗ lòng bàn tay, thần bí nói: "Ta cảm thấy Trang Nghiêm cũng không tệ lắm, trước đó đóng giả tiểu nha hoàn không nhìn ra, bây giờ thay đổi quần áo cũng coi như dáng vẻ đường hoàng."
Thấy Phỉ Thúy không hé răng, Tạ Nguyễn Ngọc gãi gãi đầu: "Tuổi em cũng không còn nhỏ, ta cũng không thể chống đỡ em mãi, nếu em có người mình coi trọng thì phải nói cho ta."
"Em không thích gì." Phỉ Thúy đá chân, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm, lại nói nàng ấy nói thì có ích lợi gì, người nọ căn bản không thích nàng ấy.
Tạ Nguyễn Ngọc dù sao cũng không phải tiểu cô nương tình đậu sơ khai, vừa nhìn bộ dáng này của Phỉ Thúy, trong lòng đắn đo một phen, nghĩ đông nghĩ tây, làm sao cũng không đoán ra người nọ là ai, đành phải thăm dò: "Đinh Chí thì người thật sự không tồi, nếu em thích, ta đi nói với Thất gia một tiếng."
"Không phải hắn!" Phỉ Thúy vừa nghe thấy tên của Đinh Chí, mặt lập tức tái mét, nàng ấy sợ hắn ta, mỗi lần hắn ta nói "Bảo vệ tốt di thái" với nàng, giây tiếp theo không phải nàng ấy bị bắn thì chính là bị họng súng chỉ vào, nàng ấy cảm thấy tám phần là Đinh Chí khắc mình.
Ừm... Tạ Nguyễn Ngọc cầm hạt dưa, theo hàm răng trắng tinh "tách" một tiếng, lòng Phỉ Thúy cũng nhảy lên hai cái.
Cuối cùng Phỉ Thúy cũng không thắng nổi ánh mắt như lửa của Tạ Nguyễn Ngọc, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy Mang Mạo khá tốt, người cảm thấy thế nào?"
Nói xong liền ngượng ngùng đỏ bừng mặt, nâng một đôi mắt nai con sáng lấp lánh nhìn Tạ Nguyễn Ngọc.
Nhìn bộ dáng xấu hổ kia, trước mắt Tạ Nguyễn Ngọc lại nhảy ra bộ dáng ngả ngớn của Mang Mạo, lắp bắp nói: "Em xác định?"
"Vâng." Nói xong Phỉ Thúy dậm chân bụm mặt chạy ra ngoài: "Em đổi ấm trà mới cho người."
Trên đường vừa lúc đυ.ng phải Thẩm Thất gia đến thăm Tạ Nguyễn Ngọc, không biết có phải đi theo Tạ Nguyễn Ngọc quá dài hay không, Phỉ Thúy gặp lại Thẩm Thất gia cũng không có sợ hãi như năm đó, chỉ cúi người hành lễ.
Thẩm Thất gia tự nhiên nhìn Tạ Nguyễn Ngọc cười thoải mái ở nơi xa, lại thấy bộ dáng e thẹn này của Phỉ Thúy, càng thêm tò mò.
"Nàng ta đi làm gì?" Thẩm Thất gia vung tay lên, Phỉ Thúy giống như trận gió chạy ra ngoài, hắn nhìn Tạ Nguyễn Ngọc nghi ngờ hỏi.
"Đổi trà." Tạ Nguyễn Ngọc đứng dậy rót một ly trà bạc sơn tuyết cho Thẩm Thất gia.
"Ấm còn ở đây, nàng ta lấy gì đổi trà." Thẩm Thất gia nhìn cũng không nhìn nước trà trước mắt, duỗi tay ôm Tạ Nguyễn Ngọc vào cõi lòng.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, hai tròng mắt mỉm cười, lúc này nàng thả tóc, tóc đen như tơ lụa cứ trôi trên người nàng như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, có một số việc một khi bắt đầu, sau này sẽ không dễ khống chế như vậy.
Cánh tay Thẩm Thất gia ôm eo nàng dần dần thắt chặt, cái miệng nhỏ hồng nhuận dưới mi mắt của hắn lúc đóng lúc mở, làm cho hắn có chút miệng đắng lưỡi khô ngay lập tức, việc của Phỉ Thúy trước đó cũng bị hắn vứt ra sau đầu, cằm hơi rũ xuống đã bị nhẹ nhàng hôn lên.
Tạ Nguyễn Ngọc vừa rồi đang cùng hắn nói chuyện của Phỉ Thúy, hắn đột nhiên hôn lên làm nàng hoảng sợ. Nhìn bộ dáng này của hắn, hơn phân nửa là không nghe lọt tai những gì mình vừa nói.
Tạ Nguyễn Ngọc nghiêng người về phía sau, định nói chuyện thật tốt với hắn, ai ngờ tâm tư của Thẩm Thất gia trực tiếp nâng người nàng lên, vừa lúc đặt trên bát tiên trước mặt bàn.
Chén trà bị đυ.ng đến, bắn ra nhiều bọt nước, Thẩm Thất gia cúi người ép nàng ở dưới thân, dùng tay nắm tay nàng lêи đỉиɦ đầu, hôn từ cằm dọc xuống dưới.
"Từ từ." Tạ Nguyễn Ngọc có chút không biết làm sao, cúi eo giãy giụa hai cái.
Nàng vừa động, hô hấp của Thẩm Thất gia bỗng nhiên trở nên rối loạn, một bàn tay cởi bỏ đồ bên hông nàng chậm rãi duỗi vào bên trong, vào tay trơn nhẹ, ấm như ngọc.
"Không muốn chờ." Bàn tay hắn nóng doạ người, đi dọc theo eo bụng về phía trước, cuối cùng ngừng ở trên chỗ mềm mại. Tạ Nguyễn Ngọc giờ phút này cứ nằm dưới thân Thẩm Thất gia như vậy, vạt áo mở rộng ra, da thịt như tuyết, trong mắt hàm chứa xuân thủy doanh doanh.
Thẩm Thất gia cúi đầu hôn lên cổ nàng, mang theo ý cười không ngăn được: "Quả nhiên chỉ có A Nguyễn mới cân xứng với ôn hương nhuyễn ngọc."
Lần trước Thẩm Thất gia quả nhiên là bị trọng thương, chờ đến khi hắn gần khỏi hẳn, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy, nàng thật sự có chút không chịu nổi.