Chương 6: Nụ hôn ngoài ý muốn

Khi Tiết Vân Dịch chuẩn bị đi đến phòng nghỉ thì cảm nhận được một hương thơm tỏa ra, trong mắt anh hiện lên một chút mơ hồ, giống như đã từng nhớ kỹ cái mùi này, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không có ấn tượng.

Anh quay đầu nói với anh trai tóc vàng: “Tôi có chút việc riêng, anh đợi tôi một lát.”

Anh trai tóc vàng cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn anh một cái, không nói gì mà đã đi, dù sao anh ấy cũng chỉ là trợ lý, việc riêng của ngôi sao nổi tiếng không phải là việc anh ấy có thể nhúng tay vào.

Tiết Vân Dịch vào cửa đã thấy cô gái cuộn mình trên sofa, trên trán đổ lấm tấm mồ hôi, mặc dù đã đến cuối thu nhưng cô gái lại chỉ mặc áo len, là một chiếc áo len oversize màu trắng, vì cô gái chuyển mình khi ngủ nên đầu vai trắng nõn bị lộ ra từ cổ áo len. Tiết Vân Dịch nhìn chằm chằm mảng da thịt trắng như tuyết ở bả vai cô, hít sâu một hơi, một hương thơm cực kỳ nồng đậm đã tràn vào hơi thở. Nhịp thở của anh bỗng gấp gáp hơn: “Kỳ lạ thật đấy!”

Tiết Vân Dịch cảm nhận được xúc động nam tính quen thuộc, nghĩ thầm "Mình bị cái gì vậy? Chỉ là một cô gái mà thôi", anh vừa cẩn thận quan sát đường nét khi ngủ của cô gái, cảm thấy nhìn thế nào cũng rất bình thường, dáng vẻ chỉ thuận mắt hơn người qua đường một chút, nhiều lắm cũng chỉ là… mùi hương thơm hơn mà thôi.

Tiết Vân Dịch đang ở trong giới giải trí, mặc dù anh đối xử ôn hoà với mọi người, nhưng thật ra nội tâm lại tự cao tự đại, nói trắng ra thì là cảm thấy không ai xứng với mình. Từ khi ra mắt đến nay còn có cả ảnh hậu đưa số phòng cho anh, nhưng anh chưa bao giờ tiếp nhận. Tiết Vân Dịch nhìn cô gái mới quen biết một giờ trước, nghi hoặc mà nhăn lông mày đẹp mắt lại, anh ngồi xổm xuống trong vô thức, lại xích lại gần một chút, hít một cái, sau đó thở dài một hơi: “Dù sao đi nữa thì vẫn rất là thơm.” Tiết Vân Dịch cũng không muốn tìm nguyên nhân của hương thơm này, bây giờ anh chỉ muốn ăn thử một lần.

Thế là anh không cân nhắc đến tiền căn hậu quả, chậm rãi cúi đầu, dán lên cánh môi ướŧ áŧ đỏ thắm kia, sau đó duỗi đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ: “Thật là ngọt, ngọt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.” Trong lòng Tiết Vân Dịch thầm nghĩ.

Thứ cảm giác ấm áp kì quái dưới bụng trong mộng của Đồ Nam lại bắt đầu, cô cảm thấy cơ thể rất nóng, giật cổ áo len ra, dường như mát mẻ hơn chút. Một lát sau, hình như có cái gì lành lạnh đặt trên miệng của mình, ừ, thật là thoải mái, thế là cô hé miệng, ngậm lấy cái thứ lành lạnh mềm mềm kia.

Tiết Vân Dịch: “...”

Đồ Nam ngủ rất sâu, trải qua mấy chuyện như vậy nên cũng tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, sau đó đã thấy một đôi mắt lay chuyển như sóng, phía trên còn có cách trang điểm mắt quen thuộc, kia chính là tác phẩm của cô.

“...”

Phải dùng câu ‘quá nhiều kinh hỉ thì là kinh hãi’ để hình dung tâm trạng Đồ Nam vào lúc này, cô vừa định há mồm nói chuyện, Tiết Vân Dịch đã đưa lưỡi, đẩy nụ hôn này đi sâu hơn.

Đồ Nam: “...”

Trong nháy mắt, nội tâm cô đã phải trải qua xấp xỉ một trăm cái suy nghĩ, từ ‘tôi là ai tôi ở đâu?’ đến ‘tại sao anh ấy muốn hôn mình?’ rồi đến ‘thế giới này điên rồi’, vân vân và vân vân.

Mà khác với cô, ý nghĩ của Tiết Vân Dịch đơn giản ngay thẳng hơn nhiều: Thật là ngọt!

Đầu lưỡi Tiết Vân Dịch linh hoạt trêu đùa, khoảng giống dưới cánh tay thay đổi, Đồ Nam cảm nhận được trái tim mình sắp nhảy ra bên ngoài.

Đã hôn rồi thì cứ hưởng thụ đi, Đồ Nam nhắm mắt lại, chậm rãi hôn trả lại, trong mắt của Tiết Vân Dịch lóe lên sự kinh ngạc. Từ đó chúng ta có thể thấy được, rõ ràng này hai người này đều có suy nghĩ rất đơn giản, không muốn suy nghĩ nguyên nhân, chỉ hưởng thụ quá trình và kết quả.

Trong phòng trang điểm lờ mờ, người đàn ông đẹp tuyệt trần ngồi xổm trước ghế sô pha, hôn lấy cô gái đang nằm bên trên, ánh mặt trời chiếu xuống, dường như đã dát vàng cho hình ảnh này.

Tiết Vân Dịch hôn đến lúc Đồ Nam thở không ra hơi mới dừng lại, khoảng cách của hai người rất gần, khuôn mặt Đồ Nam đỏ ửng, cảm giác mặc dù mình bị hôn trộm nhưng cuối cùng vẫn rất hưởng thụ, hôn lại không ít, hình như cũng không có cớ để chất vấn tại sao Tiết Vân Dịch lại tự ý hôn mình. Tiết Vân Dịch nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái, đôi mắt thẹn thùng trốn tránh, cảm thấy đáng yêu, thế là lại tiến lên thơm một cái.

Một tiếng "chụt" phát ra, Đồ Nam cảm giác mặt mình bây giờ còn nóng hơn bốn mươi độ.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương một hồi, bầu không khi mập mờ quay lại, đầu óc Đồ Nam không quá linh hoạt, thuận miệng nói bừa phá vỡ sự im lặng: “Kĩ thuật hôn của ngài Tiết cũng không tệ.”

Tiết Vân Dịch: “Cô Đồ rất đáng yêu.”

Mặc dù đã sớm chứng kiến khả năng nói ngọt của anh, Đồ Nam vẫn thấy nhịp tim mình nhanh đến không thể thở nổi. Cô chậm rãi đứng dậy, ổn định lại nhịp thở, thấy Tiết Vân Dịch cũng không muốn nói thêm gì, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Đồ Nam vẫn cảm thấy hơi mất mát, nói: “Ngài Tiết, có thể ký tên giúp em được không?”

Tiết Vân Dịch: “Được.”

Đồ Nam lấy bút ký ra, cho Tiết Vân Dịch ký tên hai cái, một cái cho San San, Tiết Vân Dịch cũng ký một câu nhắn ‘ngày ngày vui vẻ’, cô lại muốn giữ riêng cho mình một bản khác, có lẽ đây chính hồi ức sau này của mình, mặc dù không có kết quả, Đồ Nam vẫn muốn kỷ niệm nụ hôn tốt đẹp hôm nay của mình, Tiết Vân Dịch cân nhắc một chút, ký xuống cái tên rồng bay phượng múa của anh, sau đó viết tên của Đồ Nam ở dưới, sau đó lại vẽ một trái tim giữa tên của hai người.

Đồ Nam: “...”

Cô nhìn chằm chằm trái tim kia, hi vọng có thể nhìn ra hàm nghĩa gì đó đặc biệt bên trong.

Cuối cùng Tiết Vân Dịch cũng không nói gì, Đồ Nam cầm lấy cầm quyển sổ tay, nhấc hộp trang điểm lên, đi khỏi địa điểm quay chụp, mặt trời đã chậm rãi ngả về đằng Tây, Đồ Nam nghênh đón mặt trời, hít một hơi thật sâu, vui vẻ cười nói: “Hôm nay cũng là một ngày thật tuyệt đó!”

Sau đó cô vuốt cằm của mình, trầm tư nói: “Biệt thự Đỉnh Vân số 33 sao? Hì hì.”