Chương 34

Bà ấy yêu thương Từ Thanh Nhiên đến vậy, làm sao có thể bỏ rơi cậu ấy một mình đối mặt với cuộc sống sắp tới khi cậu ấy tuổi vẫn còn nhỏ, còn trong tình huống đã biết chồng mình có người khác bên ngoài?

Thích Thịnh Tuyết đối với anh ta là ân nhân cứu mạng rất quan trọng, anh ta nghi ngờ có điều gì đó không bình thường, những năm qua anh ta đã tìm cơ hội âm thầm điều tra.

"Sau đó trong quá trình điều tra, anh phát hiện một bệnh nhân tâm thần bị bắt vào Ác Tháp, người này từng là nhân viên ở một công ty con của cha cậu. Mấy ngày trước anh mang ảnh của mẹ cậu đến đối chất với người đó, đến cuối cùng người đó mới thừa nhận đã bị mẹ kế và cha cậu xúi giục."

Từ Thanh Nhiên nhớ ra điều gì đó, do dự nói: "Người bệnh nhân tâm thần anh nói, là một người đàn ông?"

"Đúng vậy."

Cậu lại hỏi: "... có kiểu tóc hói?"

Thích Hoà Khiêm ngạc nhiên: "Cậu đã gặp ông ta à?"

Từ Thanh Nhiên im lặng.

Khó trách phản ứng của đối phương khi thấy cậu lại kích động như vậy.

Sự trùng hợp ở một mức độ nào đó mà nói, cũng thực sự rất huyền bí.

Trên người Thích Hoà Khiêm bỗng vang lên tiếng chuông từ máy truyền tin, anh ta tắt máy, sau đó nói với vẻ mặt xin lỗi: "Anh phải đi rồi."

"Tóm lại cậu phải cẩn thận người nhà của cậu, đặc biệt là bà mẹ kế đó. Tư chất của cậu tại sao lại kém như vậy, chính là vì bà ta khi mẹ cậu mang thai đã mượn tay em gái mình, thường xuyên bỏ thuốc mẹ cậu, dẫn đến hồ tinh thần của cậu còn chưa sinh ra đã bị tổn thương nặng nề, cả đời không thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác."

"Cũng khiến mẹ cậu sau này trở nên suy yếu như vậy, vài ba ngày lại ốm một lần, cuối cùng công việc cũng mất."

Từ Thanh Nhiên cắn bánh mì, như có điều suy tư.

Không ngờ bà mẹ kế trông có vẻ hiền lành và dễ gần nhất trong gia đình, lại chính là người có thủ đoạn độc ác nhất.

Thật không tồi.

Nếu là kẻ thù, vậy sau này khi ra tay, có thể không cần phải kiêng kỵ gì.

Sau khi cảm ơn Thích Hoà Khiêm, Từ Thanh Nhiên chạy chậm rời đi.

Vừa ăn xong bánh mì, ông lão mỗi ngày tìm vợ đột nhiên ngồi xổm bên hàng rào giữa hai phòng giam, ê ê gọi cậu vài tiếng.

Sau đó cẩn thận hỏi: "Cậu trai, cậu có thấy bà xã của tôi đâu không?"

Trước khi vào đây, Từ Thanh Nhiên đã cố ý xem qua thông tin của những ‘hàng xóm’, nhớ rõ ông lão này là người có tinh thần lực loại E. Có điều trên người ông ta đã không còn thấy sự sắc bén của người loại E nữa, đôi mắt đυ.c ngầu, chỉ khi nhắc đến vợ mình, đôi mắt ấy mới lóe lên chút ánh sáng.

"Vợ tôi đẹp lắm, tôi thích nhất đôi mắt màu xanh của bà ấy, trông giống hệt màu đại dương!

Nghe vậy, Từ Thanh Nhiên bỗng nhớ đến vị điều tra viên kia, không nhịn được cười một tiếng.

"Chắc là đã gặp rồi, chính người đó đã ném tôi vào cái nơi quỷ quái này."

Nghe xong, ông lão lại kiêu ngạo hừ một tiếng: "Cậu nói dối, vợ tôi đã sớm không còn nữa."

Nói xong, lại rơi lệ: "Vợ tôi đã chết... bà ấy đã chết..."

Ông ta vừa nói vừa buồn bã bước đi, ngồi xổm ở góc tường, đôi môi khô nứt mấp máy, không ngừng lẩm bẩm.

"Nếu lúc đầu tôi nghe lời họ thì tốt rồi... huhu... vợ ơi, không có em anh phải làm sao..."

Từ Thanh Nhiên đứng bên cửa phòng giam, cụp mắt không lên tiếng ăn hết chiếc bánh mì Thích Hoà Khiêm đưa cho.

Sau đó bổ sung một câu: "Nếu ông không im miệng, thì cũng sắp phải chết theo đấy."

Ông lão: "..."

Lại nâng bàn tay nhăn nheo lên, che miệng mình.

Hôm nay hiếm hoi được một lần yên tĩnh.

·

Trong thời gian Từ Thanh Nhiên ở một mình trong phòng đơn, ban ngày cậu thường được dẫn ra ngoài, cùng với nhóm người ở toà số năm tham gia các buổi khơi thông tâm lý của các nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thực hiện một số hoạt động tương tác nhỏ, cũng như làm những việc được cho là để rèn luyện sự kiên nhẫn và sức chịu đựng. Những công việc này người ở toà tháp số năm cũng cần làm, nhưng số lượng và độ khó của cậu lại gấp đôi họ.

Ban đầu cậu còn hơi oán thầm, nhưng khi bắt đầu làm, cậu phát hiện đây thực sự là cơ hội tốt để rèn luyện cơ thể.

Cảm ơn Ác Tháp đã gửi cho cậu khóa huấn luyện miễn phí.

Những ngày này cậu không gặp lại cậu thiếu niên gây sự ở căn tin kia nữa.

Nghe nói cậu ta vì lãng phí thức ăn mà bị phạt một roi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.

Ngày thứ mười mấy sau khi vào Ác Tháp, họ đón nhận lần đánh giá đầu tiên của tháp.

Phạm vi kiểm tra bao gồm nhưng không giới hạn ở tính cực đoan và nguy hiểm, lòng trắc ẩn, bi quan, khuynh hướng tự làm tổn thương mình và khuynh hướng bạo lực, cảm xúc không ổn định và dễ cáu giận, v.v. Nếu có thể được đánh giá tốt ở mọi phương diện, cộng thêm các hành vi quy phạm trong thời gian ở Ác Tháp, sẽ được xác định là người không nguy hiểm, và có thể sớm rời đi.