Chương 16

Cô ta vẫn cầm trên tay một máy tính bảng đang sáng màn hình, giọng nói đầy hào hứng: "Giáo sư Lục, phân viện bên khu Tây Tam vừa xác nhận phát hiện một người có khả năng tinh thần lực loại D!"

Sự chú ý của Lục Ôn Niên lập tức chuyển hướng, ánh mắt sáng lên: "Nhanh cho tôi xem dữ liệu!"

"Hồ tinh thần cấp B... cũng tạm được, có ít còn hơn không! Lập tức chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ngay lập tức đến khu Tây Tam!" Ông ta trông rất phấn khích, ôm lấy máy tính bảng và theo nữ y tá rời đi mà không quay đầu lại, rõ ràng không có gì quan trọng hơn việc này.

Từ xa vẫn có thể nghe thấy ông ta gấp gáp nói: "Đúng rồi, đã thông báo cho Ác tháp chưa? Nhanh chóng sắp xếp, tổ chức ghép đôi linh hồn của người loại E với người này..."

Khi Từ Thanh Nhiên rời mắt, cậu vô tình phát hiện Từ Thanh An nhìn theo Lục Ôn Niên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Cậu trầm ngâm suy nghĩ.

Hai con người cùng sống dưới một mái nhà, cuối cùng vẫn là ai nấy tự về.

Từ Thanh Nhiên về nhà trước, hôm nay cha Từ có công việc đột xuất phải đi công tác nên không ở nhà. Khi cha Từ không có mặt, mẹ kế đối xử với cậu qua loa hơn nhiều, cũng lười phải giả vờ quan tâm ân cần.

Cậu trở về phòng tắm rửa thật sạch sẽ, uống thuốc mang về từ bệnh viện, sau đó tiếp tục nằm trên giường ngủ bù.

Vừa ngủ một giấc, mơ màng qua hai ngày.

Nếu không phải cửa lớn dưới tầng bị người ta đập rầm rầm, cộng thêm tiếng chuông cửa như âm thanh quỷ quái tăng gấp đôi sức tấn công, cậu cảm thấy mình còn có thể ngủ thêm một ngày nữa.

Nhiệt độ trên đồng hồ đeo tay đã giảm xuống còn 37,8 độ.

Rèm cửa trong phòng được kéo kín, anh chẳng buồn bật đèn, mò mẫm trong bóng tối từ tủ quần áo tìm một bộ quần áo bất kỳ để thay, sau đó khoác thêm áo khoác rồi đi xuống tầng.

Bên ngoài cửa, khi nhóm người mặc quân phục màu bạc đen đối diện với ánh mắt cậu, không hiểu sao lại bắt đầu tiến vào trạng thái căng thẳng với tư thế sẵn sàng chiến đấu, siết chặt khẩu súng trong tay.

Cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: "Chẳng phải cậu đã nói rằng dữ liệu ghép đôi của tôi với Thẩm Đình Dục không thể có kết quả nhanh như vậy sao?"

Hệ thống: "... Theo lý thuyết thì là như vậy."

Người đàn ông dẫn đầu nhóm này đang đánh giá cậu, là một người đàn ông đã có tuổi.

Miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thấy khá quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Ánh mắt đối phương hiện lên một chút ngạc nhiên, do dự nói: "Ngài Từ Thanh Nhiên, có phải cậu không?"

"Ừ." Cậu đáp lại.

Cổ Từ Thanh Nhiên vẫn còn quấn vài vòng băng, vẻ mặt vẫn buồn ngủ nhìn như rất yếu ớt. Gương mặt cậu thanh tú và vô hại, thế nhưng ánh mắt lại thoáng qua vẻ lạnh lùng chỉ có ở những kẻ sát nhân có kinh nghiệm phong phú.

Người lính trung niên lại hỏi cậu: "Vậy tôi xác nhận một lần nữa, ngài Từ năm nay 19 tuổi, ST... cũng tức là loại linh hồn tinh thần, tạm thời vẫn chưa xác định phải không?"

Từ Thanh Nhiên không biết ông ta đang hỏi cái gì, nhưng rất nhanh cậu đã tìm thấy câu trả lời trên đồng hồ ghi dữ liệu sức khỏe của mình.

ST: Không xác định.

Cậu tiếp tục gật đầu.

Người đứng ở cửa im lặng vài giây, mới nói: "Chuyện là như này, theo thông tin tố giác mà chúng tôi nhận được, cùng với việc tổng hợp một số hành vi quá khích gần đây của ngài, chúng tôi cho rằng ngài có tiềm năng thức tỉnh trở thành người cực đoan loại E."

"Từ hôm nay, ngài sẽ bị liệt vào danh sách đối tượng cần quan sát và được đưa đến Ác tháp để tiến hành một chút kiểm điểm và giáo dục hành vi chuẩn mực."

*

Từ Thanh Nhiên nhíu mắt lại.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe có người muốn dạy mình cách làm người.

Hệ thống thấy cậu siết chặt nắm đấm, tưởng cậu lại muốn phát điên ra tay nên vội vàng ngăn cản: [Ngài ký chủ của tôi ơi! Vũ khí trong tay họ không phải loại súng thông thường mà cậu từng tiếp xúc trước đây, mà là loại sử dụng kết hợp với tinh thần lực, tốc độ và tỷ lệ tiêu diệt cao hơn rất nhiều so với cậu tưởng đó!]

[Hơn nữa, những người đi bắt giữ những kẻ cực đoan loại E đều có tinh thần lực ở cấp A trở lên, cậu ở hiện tại tạm thời vẫn không thể đánh bại họ đâu!]

[Bình tĩnh, giấu mình chờ thời, giấu mình chờ thời!]

Từ Thanh Nhiên gửi cho nó một dấu hỏi: ?

“Ai nói tôi muốn phản kháng?”

Ngày hôm đó, khi nghe hệ thống nhắc đến từ "Ác Tháp", cậu đã bắt đầu quan tâm đến nó. Đặc biệt là khi nghe nói bên trong còn giam giữ rất nhiều cái gọi là kẻ cực đoan loại E, cậu lại càng muốn đi xem hơn.

Cơ hội này không phải đã dâng đến tận cửa sao?

Vì vậy, cậu thẳng thắn trả lời: "Được, chúng ta đi thẳng luôn à?"

Trước khi đóng cửa, cậu còn hỏi: "Tôi vẫn còn chưa hết sốt, có thể cho tôi mang theo ít thuốc không?"

Trần Bân nhả một hơi thuốc, người trước mắt hợp tác đến mức bất ngờ.