Chương 22.2: Không có tiết tháo tam quan

Sở Nhiễm ngủ chính là ba cái canh giờ, chờ nàng tỉnh táo lại, xe ngựa đã sắp trở lại Hành Nam vương phủ.

Trước khi nàng nhắm mắt lại liền nhớ rõ đột nhiên có một trận choáng váng đánh úp lại, lúc sau nàng liền mất đi ý thức. Sở Nhiễm bất chấp thân thể cứng đờ, một tay túm mành xe.

Phía trước là mười người hắc y hộ vệ không có gặp qua, một đám sắc mặt lãnh túc cưỡi trên ngựa lớn, duy nhất không thấy Cố Nhàn.

Sở Nhiễm cuống quít hô: “Các ngươi là người nào? Cố Nhàn đâu?”.

Hộ vệ như là không có nghe được nàng lời nói, một người đều không có quay đầu lại xem nàng.

Sở Nhiễm càng thêm lòng nóng như lửa đốt, nhíu mày nói: “Uy! Đều là kẻ điếc sao, Cố Nhàn ở đâu?”

Vẫn là không có người phản ứng nàng.

Nàng vội vàng cọ đến phía trước xe, liền không quan tâm chuẩn bị nhảy xuống. Lúc này đột nhiên nghe được bên cạnh có người nhàn nhạt nói: “Sở Nhiễm, ai cho phép ngươi có thể trực tiếp hô bổn vương tên huý?”

Nàng bỗng dưng quay đầu, Cố Nhàn cưỡi một con ngựa màu đen chậm rì rì đi ở bên trái xe ngựa. Quần áo trên người rõ ràng thay đổi một kiện, nhan sắc như cũ là cái loại thanh lãnh ánh trăng lãnh bạch, cả người hắn khí chất càng thêm lạnh lẽo như tuyết.

Giờ phút này hắn chính là từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.

Sở Nhiễm hoảng hốt, ngây ngốc buột miệng thốt ra: “Nguyên lai người không có việc gì a”.

Nói thở hắt ra.

Cố Nhàn ngây ra, ngay sau đó cong cong môi: “Nàng… Đây là ở lo lắng bổn vương?”

“Đương nhiên…”

Sở Nhiễm theo bản năng liền phải đáp là, nói đến một nửa, bỗng nhiên nhớ lại nàng cùng hắn quan hệ… Nàng quyết đoán sửa miệng, lời thề son sắt mà nói: “… Ta là lo lắng Vương gia nếu xảy ra chuyện gì, vương phủ của người sẽ tìm ta phiền toái”.

Ánh mắt Cố Nhàn nháy mắt trở nên lạnh băng.

Hắn lãnh đạm a một tiếng: “Nga? Thì ra là thế.”

Sở Nhiễm bị hắn kia ngữ khí đông lạnh đến run lập cập, nàng yên lặng sau lại rụt người vào, thầm nghĩ chính mình có phải hay không nói sai lời.

“Vương gia, tới rồi.”

Cố Nhàn xuống ngựa, đi đến bên xe ngựa, trực tiếp chặn ngang bế Sở Nhiễm lên đưa vào vương phủ.

“Người làm gì? Ta có thể chính mình đi.” Sở Nhiễm giãy giụa muốn xuống dưới.

Cố Nhàn đem nàng hướng lên trên muốn buông tay, làm nàng sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ Cố Nhàn.

“Lại ồn ào, liền quăng nàng xuống”.

Sở Nhiễm thành thành thật thật ôm hắn.

Cố Nhàn ôm nàng vào phòng ngủ, ném nàng lên giường lớn. Sau đó bắt đầu thoát quần áo trên người.

Sở Nhiễm cảm giác được không khí không đúng lắm.

“Vương gia, ta còn phải về phòng của mình, Vịnh Mai đang đợi ta.”

“Lần này không gọi bổn vương tên huý?”

Sở Nhiễm rụt rụt đầu.

Cố Nhàn xuy một tiếng: “Liền chỉ có chút tiền đồ!”.

Cố Nhàn tiếp tục cởi đai ngọc chính mình.

Sở Nhiễm biểu tình kinh ngạ: “Người muốn làm gì?”.

Vài sợi sợi tóc hỗn độn mà dán ở trên gò má nàng, bởi vì sợ tới mức không nhẹ làm nàng sắc mặt tái nhợt, đáy mắt một mảnh kinh hoảng. Thế nhưng sinh ra vài phần nhu nhược đáng thương ý vị.

Cố Nhàn duỗi tay lấy đi vài sợi tóc che ở trên mặt nàng, hắn câu môi cười xấu xa: “Làm việc bổn vương muốn làm!”

Ở lúc tay hắn chạm vào chính mình, Sở Nhiễm liền cứng đơ lại.

Như mị như yêu nam tử liền như vậy cúi xuống hôn tới, tóc đen thật dài dừng ở giữa cổ nàng, cùng nàng quấn quanh ở bên nhau.

Nhiệt khí hắn thở ra liền quanh quẩn ở chính mình bên tai, thanh âm kia cũng nhiễm một tia say mị nhân tâm kiều diễm.

“Này chẳng lẽ không phải việc nàng muốn sao?”.

Thanh âm kia trầm thấp mà dễ nghe, phảng phất như róc rách thanh khê dừng ở trên mâm ngọc, làm nhân tâm trì thần đãng.