Chương 20.1: Đại gia ngươi

“Có người ra ngàn lượng hoàng kim muốn cái đầu trên cổ của ngươi, cho nên huynh đệ chúng ta đành phải đắc tội quý nhân.”

Thủ lĩnh hắc y đi ra từ trong đám người, mang hắc sa nhìn không ra bộ dáng, Sở Nhiễm chỉ nhìn đến giữa lông mày đen đặc của người nọ có một vết sẹo rất dài.

Nhìn xem, còn không phải là kẻ thù của ngươi. Sở Nhiễm liếc mắt nhìn Cố Nhàn.

Cố Nhàn làm lơ nàng, ngược lại đối cái mặt thẹo nói: “Không thể tưởng được bổn vương đầu đáng giá như vậy”.

Sở Nhiễm ánh mắt trấn định nắm lấy con ngựa cao lớn ở bên xe ngựa . Nàng bồi hồi, nỗ lực nghĩ biện pháp thoát thân.

“Quý nhân, nếu là không muốn ăn đau khổ, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi.” Mặt thẹo giương giọng nói.

Vì như lời hắn nói, vì những hắc y nhân phía sau hắn đồng thời kéo ra cung tiễn nhắm ngay phương hướng Cố Nhàn cùng Sở Nhiễm.

Sở Nhiễm trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.

Chỉ cần mặt thẹo ra lệnh một tiếng, nàng cùng Cố Nhàn tuyệt đối sẽ bị bắn thành con nhiếm a!

Nơi này thật nhiều người có chuẩn bị mà đến như vậy. Nàng khẩn trương mà nhìn về phía Cố Nhàn. Đời trước nàng chính là cùng hắn ở bên nhau bị mũi tên bắn thành con nhiếm. Chẳng lẽ đời này lại một lần nữa tái diễn.

“Nàng nhìn ta làm chi?”. Ánh mắt của nàng quá mức nhiệt liệt, Cố Nhàn lạnh lùng liếc nàng một cái.

Nàng túm túm ống tay áo hắn, Sở Nhiễm đem thanh âm áp đến phạm vi chỉ có hai người nghe được: “Người không có khả năng thật sự chỉ mang theo bao nhiêu đây này thị vệ, nhất định còn có rất nhiều ám vệ gì đó đi theo đi”.

“Bổn vương lần này chỉ mang theo bao nhiêu đây”. Cố Nhàn lẳng lặng nói.

Sở Nhiễm sẽ tin hắn mới là lạ, nôn nóng nói: “Người đừng đùa, mau chút kêu người ra tới cứu mạng a”. Chậm trễ chút nữa đi xuống, bọn họ liền phải sống sờ sờ mà biến thành con nhím.

Cố Nhàn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nàng cảm thấy bổn vương giống ở cùng nàng nói giỡn?”.

Sở Nhiễm biểu tình nháy mắt đọng lại.

Cố Nhàn thật đúng là không giống như là sẽ người nói chuyện cười.

“Chúng ta đây không phải chết chắc rồi?” Nàng gian nan mà nuốt nước miếng.

“Có lẽ.” Cố Nhàn ném cho nàng hai chữ.

“Quý nhân, nói hết lời sao? Chúng ta huynh đệ chính là chờ đến không kiên nhẫn!” Bên kia, mặt thẹo giơ lên trong tay trường đao.

Ở hắn phía sau, nhóm hắc y nhân giơ cung tiễn kéo lên.

Mắt thấy liền phải va chạm.

“Đáng tiếc, bổn vương không có hứng thú dâng lên đầu ta cho người ta đổi lấy tiền tài”. Cố Nhàn sắc mặt chợt lạnh lùng, cặp hắc diệu sắc đồng tử trong mắt chỉ thấy một mảnh lạnh sương tuyết sâm hàn.

Trong tay hắn rõ ràng đao kiếm đều không có, hắc y nhân ở đây lại không biết vì sao đột nhiên cảm giác được một loại chưa bao giờ từng có sợ hãi như vậy. Từ đáy lòng bọn họ sợ hãi một thân nguyệt bạch trường bào nam nhân.