Chương 2.1: Thiếu nữ được cứu

Chương 2.1: Thiếu nữ được cứu

Sở Nhiễm đã có thời gian rất lâu không có ăn no bụng, phần lớn dựa vào uống nước và đào rau dại mà sống nhưng hiện tại rau dại cũng đào không nổi. Thật sự là đói đến không còn sức lực mà ngã trên mặt đất. Không biết qua bao lâu, ý thức của nàng theo bầu trời một chút một chút mà trở nên thanh tỉnh.

Một tiếng chiến mã vang lên, tựa như xa gần. Nàng không còn sức lực lớn tiếng kêu gọi, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người lại quỳ rạp trên mặt. Nàng giãy giụa đi theo phương hướng âm thanh.

Mơ mơ hồ hồ, nàng phảng phất thấy một người từ ánh hoàng hôn thiêu đốt chậm rãi mà đi đến. Hoàng hôn nhiễm hồng nữa bầu trời, phảng phất đem cả người hắn bao phủ vết máu bầm.

"Cứu ta..." Từ Sở Nhiễm trong miệng lẩm bẩm phát ra.

Cuối hoàng hôn có một cây thụ khô, chỗ ở của đàn quạ, thanh âm đứt quãng thê lương kêu rên làm chấn động bầu trời, thanh âm lúc sau chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa.

"Chủ tử, là một nữ tử".

Sau một lúc lâu, từ sau mành kiệu bên trong vang lên âm thanh đạm nhiên xuất trần của nam tử, "Mang về đi!"

Sở Nhiễm bị bế lên, dựa vào trên lưng ngựa.

Sau bức màng loáng thoáng có một thân ảnh chiếu vào đáy mắt nàng nhưng lại nhìn không thấy mặt người nọ. Nàng biết chính mình được cứu, tinh thần phòng bị ở một giây cuối cùng được dỡ xuống chìm vào sâu không thấy đáy u tối.

Thật dày màn lụa miễn miễn cưỡng cưỡng che khuất cuồn cuộn sóng nhiệt ở bên ngoài, bên trong kiệu cũng oi bức đến cực điểm. Mành trướng nhẹ nàng xốc lên một góc lại vừa lúc có thể thấy mặt người nọ. Nếu không phải bên đùi hắn còn băng tẩm huyết băng gạc, thật sự muốn cho rằng đó là tiên nhân.

Không có chiến giáp, một bộ áo tím lỏng lẻo khoác ở trên người. Cổ áo hơi hơi mở rộng có thể thấy được một vài vết máu. Thật dài dây áo chưa được cột chặc, chỉ lơ đãng mà rơi rụng, rất có vài phần khí khái không kềm chế được.

Cho dù giờ phút này sắc mặt hắn tài nhợt đến gần như tiều tụy, nhưng tuấn mỹ khuôn mặt kia lệnh cho đôi mắt của người khác không mảy may dời đi. Xinh đẹp ngũ quan gần như thời điểm tổ hợp ở bên nhau nhưng lại không cho ngươi cảm thấy người này diện mạo giống như nữ tử yêu mị, mà là có một loại cảm giác thanh tuấn xuất trần cùng ôn nhuận hồn nhiên khí khái không giống phàm nhân.

Ngón tay của hắn nắm đến gắt gao phảng phất như cực lực nhẫn nãi cái gì đó. Nếu đêm tối sâu thẳm xuyên thấu qua mành trướng liếc về phía bên ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy ở phía trước một thân ảnh ở trên lưng ngựa.

Đôi mi xuất trần nhăn lại, nửa thân cánh tay trần còn cột thật dày vải lụa trắng, vết máu giống như nhiễm mực son tràn ra.

Thị vệ cung kính cuối đầu nói: "Chủ tử, tiểu tâm có gian".