Chương 6.2: Cuồng bạo, thô dã tìиɧ ɖu͙©

Chương 6.2: Cuồng bạo, thô dã tìиɧ ɖu͙©

Ai! Nàng có thể nào dâʍ đãиɠ như thế!

Hắn cưỡng hôn không ngừng kí©h thí©ɧ nàng ngượng ngùng. Làm nàng cảm nhận được hắn bừa bãi âu yếm, nhu niết kɧoáı ©ảʍ. Làm nàng phiêu phiêu giống như đang ở trên mây.

Hắn hung mãnh, thật cơ khát…

Nàng mềm mại, lại kiều mị…

Bộ dáng mỹ lệ mê người kia làm người vui thích hưng phấn, dời đi hắn áp lực không còn đau đầu. Làm hắn lại cúi đầu xuống dùng sức liếʍ mυ"ŧ nàng đầy đặn.

Cố Nhàn thô nặng thở phì phò.

Sở Nhiễm ngừng thở, ngậm chặt cánh môi hồng diễm. Đã sợ hãi lại chờ mong theo cánh môi ấm áp như tơ đi vào bên môi nàng. Nàng cả người cứng đờ đến không thể nhúc nhích.

Hắn… Rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lại hôn nàng sao?

Nàng điềm mỹ như vậy giống như mật đường. Làm hắn xúc động lại muốn một ngụm ăn nàng.

Cố Nhàn ở bên môi nàng ngừng lại. Hắn đột nhiên phun ra một mồm máu đen to.

Sở Nhiễm lúc này mới từ bên trong tìиɧ ɖu͙© mà tỉnh lại, hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, có hai thân ảnh xông vào. Một tia thanh tỉnh cuối cùng, Cố Nhàn liều mạng nhanh chóng đem quần áo trên người chính mình khoác ở trên người Sở Nhiễm.

Cố Nhàn liền mềm mại ngã xuống bị hai người tiếp được.

“Vương gia!”

Trong đó, một thị vệ nhìn Vương gia nhà mình trên người đều là máu nói: “Như thế nào nhiều máu như vậy?” .

Hai người đều cố tình đè thấp thanh âm nhìn về phía Sở Nhiễm.

“Sẽ không gϊếŧ người đi?”

“Sở cô nương người không sao chứ!”

Sở Nhiễm lắc đầu, nàng cũng không dám nói chính mình có việc a!

“Mau đem Vương gia mang trở về trước rồi nói, thỉnh Sở cô nương đừng nói đi ra ngoài.”. Thị vệ trưởng nói những lời này như là thỉnh cầu Sở Nhiễm nhưng không bằng nói là đang uy hϊếp Sở Nhiễm.

Sở Nhiễm gật gật đầu che miệng đi theo sau hai người.

Sở Nhiễm cơ hồ là mơ mơ hồ hồ trở vào trong phòng. Cũng may Vịnh Mai ngủ đến thâm trầm, không có phát hiện nàng ra cửa lại trở về.

Nàng từ cửa sổ tiến vào phòng của chính mình. Sờ soạng đến mồi lửa trên bàn, đem đèn dầu thắp sáng. Hắc ám phòng tức khắc có ánh sáng.

Bốn phía khôi phục yên tĩnh, Sở Nhiễm mới có chút mờ mịt cởi ra Cố Nhàn quần áo dính máu. Một số chỗ còn mang theo vết nước màu đen, phân tán nồng đậm mùi máu tươi.

Nàng vừa mới nghe được thị vệ kia nói có phải hay không gϊếŧ người? Hay là Cố Nhàn nửa đêm chạy đi gϊếŧ người?

Trong đầu nàng xuất hiện khuôn mặt tuấn tú trong sáng của Cố Nhàn, hình ảnh hai người ôm hôn triền miên ở bên nhau.

Một đêm này, Sở Nhiễm không còn ngủ nữa.