Trương Thành Lĩnh đứng trung bình tấn* vững vàng, đang định luyện tập quyền pháp mới học được gần đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ ầm ầm vang lên từ nội viện, lại chính là phòng Chu Tử Thư nghỉ ngơi. Đang kinh ngạc không thôi thì bị một luồng gió mạnh tấn công, cậu vận khí chống cự, càng thêm sửng sốt --- đây là hiện tượng nội lực bộc phát, mà chân khí âm lệ này cậu tuyệt đối sẽ không nhận lầm, là của Ôn Khách Hành.
*Một trong những bộ pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền. Sao lại thế này? Mới nãy khi cậu rời đi hai người còn bình an vô sự, vì sao mới được mấy phút đã xảy ra đại chiến rồi? Sư phụ cậu bệnh lâu chưa khỏi, sư thúc lại mất hết ký ức, nếu thật sự giao đấu thì chắc chắn Chu Tử Thư phải chịu thiệt rồi.
Chưa kịp nghĩ kỹ Trương Thành Lĩnh đã phi thân nhảy vào nội viện, mắt thấy cảnh ngô đồng chung quanh đều bị bổ ngang thành đoạn, rải rác dưới đất. Hoa cỏ kỳ thạch cũng vụn nát thành từng mảnh, tán loạn tứ phía, quả thực là do chân khí kia bạo phát mà ra.
Khi cậu chạy đến căn phòng gần đó thì lại trông thấy quang cảnh khác hoàn toàn: người ngồi đối diện với nội lực cuộn trào không bị tổn thương một cọng tóc nào, vẫn an nhiên ngồi ngay ngắn sau song cửa sổ, ngay cả nhành quế cắm nghiêng bên chấn cửa cũng vẫn tươi mới như cũ.
Lúc này tim mật đang lơ lửng trên họng Trương Thành Lĩnh mới trở về chỗ cũ, cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người, quả nhiên không phải bầu không khí giương cung bạt kiếm. Chu Tử Thư thậm chí còn bình tĩnh phủi áo bào, trưng ra một nụ cười: "Công tử quả nhiên là người tốt bụng. Nổi giận đùng đùng cũng chỉ trút giận lên hoa cỏ, khiến Tử Thư bái phục không thôi."
Trương Thành Lĩnh lưỡng lự không biết làm thế nào, nếu là người ngoài cậu quyết không cho phép mạo phạm ân sư nửa điểm, nhưng bây giờ người mạo phạm Chu Tử Thư lại chính là Ôn Khách Hành, vị này đâu tính là người ngoài.
Huống chi... Không biết tại sao, nhưng dù giận dữ đến thế Ôn Khách Hành cũng không mảy may đả thương Chu Tử Thư, đủ thấy bản tâm hắn vẫn chưa mất đi.
Trương Thành Lĩnh nhón chân mưu đồ chuồn ra ngoài nhưng bị sư phụ bắt được, "Thành Lĩnh, đi thu thập hành trang, chúng ta lập tức cáo từ."
"Sư..." Cậu mở miệng muốn nói nhưng lại bị chặn lời.
"Chu công tử vì cứu cháu trai xui xẻo của ta mới tái phát bệnh cũ, tại hạ khắc ghi trong ngũ tạng, thật sự không đành lòng để công tử bôn ba cực nhọc. Sao không ở lại thêm ba năm ngày, điều trị cho tốt?"
Ôn Khách Hành đã nhanh chóng giấu đi vẻ tàn khốc trong lời nói, hắn chậm rãi nở nụ cười, lấn tới trước mắt người trong cửa sổ. "Nhìn quần áo Tử Thư, ta đoán chắc hẳn vẫn đang trong tang kỳ. Ta nghe nói lúc để tang người ta thường gặp nhiều bất lợi, có khi lại sinh thêm sự cố, huynh vẫn là nên ở Tất phủ điều dưỡng cẩn thận."
Hai ngày trước Chu Tử Thư bị Tam muội da mê hoặc thần trí, trong ảo mộng y nhận lầm hắn thành tên quỷ họ Ôn kia nên mới dịu dàng nhỏ nhẹ trăm điều, khi ấy hắn đã đoán ra hẳn quan hệ giữa hai người không hề tầm thường. Thế nhưng vạn lần không ngờ Chu Tử Thư lại thừa nhận cả hai đã kết giao, còn cam lòng tự cho mình là quả phụ, nhất thời kinh nộ khó nén nên mới thất lễ. Nhưng hắn vô ý mạo phạm giai nhân, đang muốn thỉnh tội lại bị người ta mỉa mai ngược lại, lòng càng trĩu nặng u sầu nên mới không giữ nổi mồm miệng.
Vừa dứt lời, tim lại nhảy lên một cái chỉ vì ánh mắt Chu Tử Thư bỗng trở nên lạnh như sương tuyết băng giá, khiến hắn không hiểu sao lại rùng mình chột dạ.
"Công tử liệu đã từng nghe nói, trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi? Thỉnh tự trọng."
Nõi xong, Chu Tử Thư cất lời: "Thành Lĩnh, tiễn khách."
Thiếu niên đứng đợi một bên bứt rứt đã lâu, nghe vậy lập tức tiến lên, chắp tay nói: "Sư... Tất công tử, gia sư đang bệnh, cần tĩnh dưỡng. Xin công tử lượng thứ, mời về cho."
Nói xong, bất kể khách chủ phân minh mà đẩy vị chủ nhà mặt đen như than ra ngoài, lại nhìn cảnh toàn viện hoang tàn, gãi đầu nói: "Con đi tìm người đến quét dọn."
"Quét cái gì?" Chu Tử Thư nổi giận nói: "Lấy bút lấy mực ra đây, đợi vi sư viết thư cảm tạ Tất công tử xong thì chúng ta lên đường."
Chu Tử Thư quả thực nói được làm được, chưa đến buổi trưa đã xách đồ nghênh ngang rời đi. Nhà trọ hai người tạm ở tại Quảng Lăng nằm ở ngoại thành, đi bộ mất hơn nửa ngày. Lúc này mới gần tới Trung thu, cái nóng mùa hạ vẫn còn, đến xế trưa nắng gắt như lửa, thiêu đốt đến nỗi miệng lưỡi khô không khốc.
Hai người vội vã từ biệt nên chưa chuẩn bị lương thực, ra khỏi thành mới thấy đói thấy khát. Trương Thành Lĩnh một mặt tự trách mình vụng về, một mặt kiếm tìm tứ phía xem liệu có nông dân nào không, chỉ cần xin được ngụm nước là được.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc, hai người né sang bên đường, trông thấy một cỗ xe ngựa đang lại gần phía này. Người đánh xe đầu đội mũ rộng vành, thân mặc hoa phục, vừa nhìn cốt cách khí khái đã biết là ai.
Hắn dừng xe ngựa, vẫn lấy nón lá che mặt, lớn tiếng nói: "Nắng như đổ lửa, hai vị công tử lưng đẫm mồ hôi, thật vất vả quá. Tương phùng tức là duyên, kẻ hèn này nguyện tiễn quân một đoạn đường."
Từ khi biết người này đúng là Ôn Khách Hành, lòng Trương Thành Lĩnh liền sinh cảm giác thân thiết, lúc này thấy hắn đánh xe tới càng không khỏi mừng thầm. Quay đầu nhìn Chu Tử Thư lại thấy ân sư như không trông thấy người nọ, sải chân mà đi, sau khi than khổ đành gấp rút đuổi theo.
"Sư phụ, vết thương của người vẫn chưa lành..."
"Vi sư đây không phải sắp xuống lỗ, mấy bước này vẫn đi được."
"Rất đúng, sư phụ ngươi có dáng người nhanh nhẹn cứng cáp, từng bước sinh gió, có thể nói là phiêu dật như chim hồng, uyển chuyển như rồng lượn [1]," Ôn Khách Hành đánh xe theo sau hai người, miệng lưỡi lưu loát, "Ngay cả mồ hôi nhễ nhại vẫn như sen mùa hạ đội mưa, kẻ hèn may mắn làm sao, được trộm nhìn tiên mạo."
Dù đã biết trước Ôn Khách Hành sẽ quen thói văn vở giả chua giả dấm, nhưng bị trêu chọc nhiều lần trước mặt vãn bối, Chu Tử Thư có nghiêm túc thế nào cũng khó nén lúng túng, vung tay ném cành liễu trong lòng bàn tay ra ngoài.
Cành liễu yếu ớt mang theo nội lực lao vυ"t đi xuyên thủng không khí, khi tiếp cận trước mặt người đánh xe chợt bị hai ngón tay kẹp lấy, sức mạnh tiêu tán, rủ xuống đầu ngón tay Ôn Khách Hành.
"Tính tình Chu công tử cũng thật nóng nảy nha, cố ý chọn cây cỏ mà trút giận."
Chu Tử Thư nhíu mày trừng người bụng dạ hẹp hòi kia, thầm nghĩ quả thực giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Người này trước giờ thích so đo từng li từng tí, có thù tất báo. Nghĩ ngợi một hồi y lại đổi ý, năm đó mình dịch dung đóng vai kẻ ác, khước từ muôn kiểu cũng không đuổi hắn đi nổi, bây giờ phải nghĩ cách khác mau chóng diệt trừ hứng thú của hắn mới được.
Chần chừ do dự, ắt sinh tai họa. Đã quên nhau rồi, cớ gì phải dính dáng nữa!
Suy đi tính lại, cuối cùng y tàn nhẫn nói: "Ta biết ngươi đang tìm kiếm điều gì. Được công tử yêu mến, Chu mỗ kinh hoảng vô cùng, nhưng ta và tiên phu đã từng ước hẹn bạc đầu, tuy đã hủy bỏ nhưng cũng khó lòng tuyệt tình. Tâm ta sắt đá, không thể lay chuyển..."
Ánh mắt y run run dao động, va phải cành liễu kia. "Tất công tử là long phượng trong thiên hạ, phong lưu kín đáo, nên chọn người khác xứng đôi vừa lứa, làm một đôi... phu thê an nhiên, nâng khay ngang mày."
Ve kêu râm ran, vang vọng núi rừng.
Thấy sư phụ hơi lảo đảo, Trương Thành Lĩnh vội vàng đỡ lấy nhưng lại bị một cánh tay khác ngăn lại. Cậu đưa mắt nhìn Ôn Khánh Hành, chỉ thấy người kia cởi nón lá xuống, chăm chú nhìn Chu Tử Thư không chớp mắt hồi lâu, cười nhạo nói: "Là ta tới chậm rồi."
Cười giòn giã một tràng, giữa lông mày ẩn hiện sắc điên cuồng, nhưng lời nói lại càng dịu dàng: "Trách ta không đúng lúc."
Chu Tử Thư hoảng hốt ngẩng đầu, thấy Ôn Khách Hành buồn giận đan xen cũng đau xót trong lòng, muốn lên tiếng an ủi khuyên giải. Chưa kịp mở lời đã thấy nét mặt người kia dần trở nên nghiêm nghị, cười nói: "Tại hạ cũng không muốn làm khó, nếu Chu công tử đã quyết ý thủ tiết vì vong phu," nói đến đây, hắn lại phì cười chế giễu, "Kẻ hèn nào dám không thành toàn?"
"Có điều hôm nay nóng như thiêu đốt, Chu công tử vẫn là lên xe thì hơn. Tại hạ không có ý khác, chỉ là đã quen biết lẫn nhau, ta cũng không đành lòng thấy quân lặn lội vất vả."
Nỗi lòng như tơ, nhất đao lưỡng đoạn. Chu Tử Thư rõ nhất là đạo lý này, nhưng Ôn Khách Hành lại cứ cố ý gục đầu xuống, ấm ức mà liếc mắt nhìn y, như thể trách y tâm địa sắt đá, lại như oán trách ông trời trớ trêu.
"...Nếu không tin được ta, xe ngựa này để lại cho hai người. Ta sẽ tự mình rời đi."
"Không cần." Chu Tử Thư ngăn cản: "Ta tất nhiên tin được ngươi." Nói xong y liền nhảy lên chui vào trong xe.
Trương Thành Lĩnh nối gót y lên xe, nắm chặt dây cương nói: "Ngươi không biết đường, để ta."
Ôn Khách Hành thả dây cương nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, như thể thật lòng muốn nói lời giữ lời, tuân thủ lễ nghĩa. Đi được một đoạn, mới nói: "Trong xe có nước, Chu công tử xin cứ tự nhiên."
Chu Tử Thư lên tiếng cảm ơn, vẫn lưu luyến si ngốc nhìn bóng lưng sau tấm mành. Chỉ có lúc này mới có thể buông bỏ lo ngại. Ngày ấy sau khi Ôn Khách Hành rơi xuống vách núi Bạch Lộc, y đã cầu xin Đại Vu rút đinh, trải qua huyết chiến báo được đại thù, vốn đã kiệt lực gần chết lại bị Ô Khê cưỡng ép tóm về từ quỷ môn quan. Lại thêm Thành Lĩnh quỳ gối khóc lóc van xin, vì vậy y mới kéo dài hơi tàn đến nay. Một năm này, y đã gả A Tương đi, toàn ý dạy bảo Thành Lĩnh, vốn nghĩ đợi nó hai mươi sẽ xuống âm phủ tương phùng cố nhân, ai ngờ....
Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi, thiên đạo vô thường.
Nhưng Ôn Khách Hành đã mất hết ký ức, khác gì đã chết? Trời đất bao la lại chẳng ai cùng hắn kết tóc nên duyên, ước hẹn bạc đầu, chỉ toàn đàm tiếu.
Bây giờ, y chỉ muốn điều tra vì sao Ôn Khách Hành lại mất trí nhớ, hơn nữa vì sao lại thành Tất nhị thiếu gia. Nếu chỉ là gặp may đúng lúc, không có âm mưu nào phía sau, y cũng coi như cầu được viên mãn... Ân oán đã hết, nhân quả không còn, để Ôn Khách Hành làm một công tử tiêu diêu như vậy, không thể tốt hơn.
Y cứ thế ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hết một đường, thấy xe ngựa dừng lại giấu đi vẻ đau thương trên mặt, đóng vai một vị góa phụ tam trinh cửu liệt.
"Đa tạ ý tốt của công tử, Chu mỗ xin nhận." Chu Tủ Thư ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.
"Chờ một lát." Ôn Khách Hành lấy mấy bao thảo dược từ xe xuống: "Từ đại phu có kê thuốc cho huynh, ta đã sai người chuẩn bị rồi. Mỗi ngày huynh phải uống thuốc đúng giờ đấy nhé."
Chu Tử Thư ra hiệu cho Trương Thành Lĩnh nhận lấy, lại bái chào: "Đa tạ."
Y vội vã bước vào viện, đương nhiên không trông thấy Ôn Khách Hành chắp tay ngoài cửa đứng lặng thật lâu. Cho đến hôm sau, khi Trương Thành Lĩnh ra ngoài mua đồ mới thấy xe ngựa vẫn đậu ở đó, còn Ôn Khách Hành đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một phong thư đỏ.
Trên đó viết: Dáng ai uyển chuyển như chim, thân cài ngọc bội nghe thực êm tai [2].
Dù học thức cậu không rộng nhưng cũng biết đây là một thiên nổi tiếng của "Trịnh phong", phần trên còn có câu: Có cô thiếu nữ chung xe, má tựa da^ʍ bụt, ửng hồng xinh tươi.
Thiếu niên nơm nớp lo sợ trình phong thư lên Chu Tử Thư rồi vội vàng trốn mất: "Con đi sắc thuốc."
Sư thúc này của cậu cũng thật là bản tính khó dời, năm đó dây dưa quấn quýt, bây giờ cũng vẫn quấy rầy bám chặt. Ôi, đang yên đang lành sao lại ngã hỏng đầu óc kia chứ? Nếu có thể nhớ lại chuyện cũ trước kia thì đắng cay muôn phần sư phụ cậu phải nếm trải hơn một năm nay cũng coi như đáng giá.
Ba ngày qua đi, Chu Tử Thư đã không còn đáng ngại. Khi màn đêm buông xuống, đợi đồ đệ chìm vào giấc ngủ y liền đạp lên bóng đêm mà tiến thẳng đến Tất phủ, muốn tìm Tất Thừa Yến hỏi rõ ngọn ngành.
Âm thầm điều tra lúc nửa đêm, khi còn ở Thiên Song y đã làm chuyện này biết bao nhiêu lần. Cấm thành đại nội còn có thể thản nhiên ra vào, huống chi là gia đình bình thường.
Tất Thừa Yến đã ngủ từ lâu, Chu Tử Thư tiến vào thư phòng như vào chốn không người, mượn ánh trăng dò từng sổ sách tài liệu nhưng chưa phát hiện có gì bất thường. Y đành lẻn vào phòng ngủ, nói thầm một tiếng "Đắc tội" rồi điểm huyệt đạo người đang say ngủ, bắt người ra ngoài.
Tất Thừa Yến bị một gáo nước lạnh dội tỉnh, lập tức giãy dụa, giật mình phát hiện tứ chi đều bị trói chặt, trong tầm mắt chỉ thấy tượng đất dày đặc, hẳn là đang trong miếu hoang. Không đợi ông lý giải manh mối, một thanh kiếm mỏng sáng bóng đã yên lặng lướt qua, kề lên cổ từ phía sau.
"Tất công, đắc tội rồi."
Giọng của kẻ kia vừa khàn vừa thô như đã cố ý ngụy trang, khiến ông không thể xác định thân phận.
Tất Thừa Yến kinh doanh tại Quảng Lăng đã nhiều năm, tuy không tinh thông võ nghệ nhưng cũng được coi là hiểu biết sâu rộng. Dưới tình cảnh này ông cũng không hoảng loạn, bình tĩnh nói: "Các hạ đêm khuya không mời mà tới, không biết là có chuyện gì?"
"Tất công thông minh nhạy bén, cớ sao lại nhận một tiểu tử không rõ lai lịch làm đường đệ?"
Dường như Tất Thừa Yến đã đoán được kẻ ác đến vì Nhị thiếu gia Tất phủ, cười khổ: "Ngươi động thủ đi. Chỉ xin bỏ qua cho con nhỏ của ta, nó mới ba tuổi, có tội tình gì."
Dưới ánh trăng mờ mịt, Tất Thừa Yến đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hiển nhiên không phải là không sợ. Chu Tử Thư đã từng thẩm tra trăm người, đương nhiên biết miệng hùm gan sứa khác cảm khái chịu chết thế nào, càng thêm hồ nghi --- rốt cuộc là vì sao, mà chủ một gia đình thà chết cũng muốn giữ kín nội tình.
"Chết có gì đáng sợ? Ta ắt có cách cạy mở cái miệng của Tất công."
Đang định đổi thủ đoạn chợt nghe thấy tiếng cú vọ thê lương ngoài cửa, một thân ảnh quỷ mị lướt qua ngôi miếu. Chu Tử Thư lập tức đuổi theo, người đến tựa hồ không có ác ý, chỉ là muốn điệu hổ ly sơn.
Người này xuất hiện để bảo vệ Tất Thừa Yến, ắt hẳn cũng biết rõ nội tình. Chu Tử Thư lại gần, khi thấy rõ dung mạo người kia không khỏi giật mình.
"Hỉ Tang quỷ?"
Đã bị nhìn thấy, La Phù Mộng cũng không chạy trốn nữa mà nhẹ nhàng đáp xuống đất, gật đầu nói: "Là ta. Chu công tử, đã lâu không gặp."
Sau khi Ôn Khách Hành ngã xuống vách núi, Hỉ Tang quỷ ngầm thống trị Quỷ Cốc, ngày ngày bế quan, mọi người đều nói bà trầm mê trong thần công, cớ sao lại xuất hiện ở đây?
Suy nghĩ của Chu Tử Thư xoay chuyển nhanh chóng, chớp mắt liền hiểu ra. Trường kiếm run lên, chỉ thẳng vào phụ nhân: "Là bà! Là bà giấu Ôn Khách Hành đi!"
Hỉ Tang quỷ nhíu mày: "Phải, nhưng cũng không phải."
Bà siết chặt tay áo, thở dài: "Vào ngày cốc chủ ngã xuống vách núi, ta và Liễn Thiên Xảo đã tìm cách cứu được ngài ấy... Chỉ là không biết tại sao ký ức của cốc chủ lại hoàn toàn biến mất."
"Ngoại trừ võ công, những thứ khác ngài ấy không biết chút gì. Chưa từng gánh chịu huyết hải thâm cừu, cũng chưa từng bị Quỷ Cốc đày đọa... Nó gọi ta là dì La, sao ta lại không coi nó như người thân... Ta muốn nó được sống thật tốt."
La Phù Mộng sầu não nói: "Ta từng có ân với Tất Thừa Yến, ông ta là người trọng nghĩa. Ta bèn phó thác Ôn Khách Hành cho ông ta, đổi họ tên, mượn thân phận mà an ổn sống qua ngày."
"Ta có lỗi với duy chỉ mình ngươi." Phụ nhân nói: "Nhưng lòng người ắt thiên vị, ta đương nhiên xem Ôn Khách Hành quan trọng hàng đầu. Huống chi nó không còn nhớ được ngươi."
"Nếu lòng ngươi có hận, ta cam lòng chịu chết."
Hỉ Tang quỷ nhắm mắt ngẩng đầu, vươn cổ muốn chết.
Kiếm khí sắc bén chẻ không trung mà tới, lướt qua mặt, đánh gãy trâm vàng rơi xuống đất. La Phù Mộng mở mắt, chỉ thấy một thân ảnh cô tịch tan vào phía xa.
Bà cúi người nhặt trâm vàng, lắc đầu thở dài: "...Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ. Tương tư hoài, dài tương tư, tương tư dài, dài khôn xiết [3]..."
Chu Tử Thư không về miếu hoang, lúc này tất thảy đều đã sáng tỏ. Không có âm mưu quỷ kế, không có tính toán trả thù, nguyên nhân hậu quả rất hoang đường --- ngã xuống vách núi nên hỏng đầu óc, không nhớ rõ.
Cũng tốt... cũng tốt.
Chung quy có một người đã được giải thoát.
Chu Tử Thư tâm tư thẫn thờ, bước chân xiêu vẹo, so với La Phù Mộng còn giống cô hồn dã quỷ hơn... Nực cười nực cười, ở đâu mà chẳng có, trở về đi thôi!
Đi tới vách tường phía nam thành, thấy cửa thành rộng mở, người đi đường qua lại vui đùa huyên náo, lúc này mới nhớ ra sắp tới Trung thu, thiên tử ban bố chiếu lệnh tạm bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm để tổ chức lễ hội ba ngày.
Chu Tử Thư vào thành tìm một tửu quán, ngồi xuống uống một mình. Thực ra y không mong sẽ uống say, chỉ là ngày lành cảnh đẹp thế này, không muốn lãng phí.
Thuyền quyên như xưa, nhưng người đã khác.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại là oan gia nghiệt chướng kia. Chu Tử Thư ngẩng đầu trầm ngâm, ánh mắt hỗn loạn, cười nói: "Cút ra, ngươi che mất ánh trăng của ta rồi."
...(còn tiếp)
__ __ __ __ __ __ __
Chú thích: [1] Trích "Lạc thần phú" (nữ thần sông Lạc) của Tào Thực – con trai Tào Tháo. Bài phú dài hơn một ngàn Hán tự, được Tào Thực viết để khắc họa sắc đẹp khuynh nước khuynh thành của Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân thời Tam Quốc. Tập 2 (phút 12:38) trong phim, Ôn Khách Hành cũng từng mượn hai câu từ bài phú này để tán thưởng bộ pháp của Chu Tử Thư: "Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết, Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt." (lời thoại đã đảo vị trí hai câu của bản gốc) Dịch nghĩa: (Bộ pháp) phiêu diêu như tuyết bị gió cuốn thổi lên, phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp. [2] Trích "Trịnh phong" số 9 (tên khác: Hữu nữ đồng xa, tức có cô gái cùng xe), thuộc Kinh Thi. Kinh Thi là một bộ tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. "Hữu nữ đồng xa" là một bản tình ca của nam nữ quý tộc, chủ yếu miêu tả cô gái đi chung xe cùng chàng trai. Hai má nàng ửng hồng như hoa da^ʍ bụt, bước đi nhẹ nhàng như chim chóc bay lượn, trên người nàng còn đeo ngọc bội trân quý, khi đi lại phát ra tiếng vang vui tai. Nàng chẳng những dung mạo mỹ lệ mà còn có phẩm đức cao thượng, cử chỉ thanh tao lịch sự. [3] Trích "Trường tương tư" (Tương tư dài) của Lương Ý Nương, mượn bản dịch của Vũ Ngọc Khánh. Trong Tình sử có chép, triều nhà Chu thời Ngũ Đại, Lương Tiêu Hồ có người con gái tên Ý Nương là họ hàng con cô con cậu với Lý sinh. Hai người thường xuyên qua lại, nhân ngày Trung thu Lý sinh đã ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến không rời. Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm không cho phép hai người gặp nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ này.