Có điều Diệp Lâm Thành thì khá quen với giọng điệu nói chuyện này của cậu, nhướng mày: "Thế cậu làm gì ở đây? Đừng có nói là tới để theo dõi tôi nha."
Khuôn mặt không cảm xúc của Tạ Sơ cuối cùng cũng lóe lên một tia dao động, biểu cảm khinh bỉ trên mặt cậu thấy rõ: "Mười lần chép xong chưa?"
Diệp Vượng Vượng: "Gâu gâu."
Diệp Lâm Thành cúi đầu nhìn con trai mình, mày chó cậy thế chủ mà sủa lộn phe rồi con ạ.
Hắn đến gần hơn một chút, ngồi cạnh cái bục nhỏ, cong môi cười nói với Tạ Sơ: "Chữ cậu viết tôi đọc không hiểu, cậu đọc lại cho tôi nghe một lần từ đầu đến cuối đi."
Tạ Sơ đóng sách lại, tóc mái hơi dài che khuất đôi chân mày, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của cậu.
"Cậu không nghiêm túc học hành, tôi có đọc lại mười lần cậu cũng không hiểu."
Diệp Vượng Vượng: "Gâu gâu!"
Tạ Sơ nói xong nhảy xuống cái bục, bậc nhảy xuống hai cái, rồi định rời đi.
Diệp Vượng Vượng lập tức lè lưỡi thở "hè hè hè"
(tiếng thở của chóa 😀
), hăng hái vây quanh người Tạ Sơ, còn giơ chân chó ôm chầm lấy bắp chân Tạ Sơ, quấy rầy không cho đi.
Diệp Lâm Thành kéo mạnh dây xích chó, phải dùng hai tay mới ghì nó lại được, Diệp Vượng Vượng bị kéo lại sắp thua kêu một tiếng "ẳng ẳng".
Tạ Sơ đi được vài bước, thì quay đầu lại liếc nhìn con samoyed trắng như tuyết.
"Chó thật có mắt nhìn."
Đợi khi người đi xa, Diệp Lâm Thành ngồi xổm vuốt lông cho chó.
"Đồng chí Diệp Vượng Vượng, đồng chí đã mất bữa ăn cho chó vào ngày mai."
Diệp Vượng Vượng: "Phù phù, gâu!"
Tuy miệng thì nói không đòi lại chút hời gì, nhưng mũi Diệp Lâm Thành ngửi ngửi, ngược lại cũng thu hoạch được một chút bất ngờ.
Một mùi thơm thoang thoảng của quả mơ tràn ngập căn đình nhỏ, chưa chưa ngọt ngọt.
Tan học Tạ Sơ không có xịt thêm thuốc ngăn cách.
Samoyed cao bằng đầu gối Diệp Lâm Thành "hè hè hè"
(tiếng thở của chó 🙂
) đang
chảy nước miếng.
Diệp Lâm Thành sờ sờ mũi,
"Sao lại có mùi pheromone mà ngửi một phát là muốn cắn nhỉ?"
Tạ Sơ trở về nhà, Tạ Vị Chu đang ngồi trên sopha nhìn cậu, nói: "Sở Sở, em trai con vừa mới lên lớp 10, nếu không có việc gì thì kèm nó học đi, dì của con dạo gần đây lo lắng lắm."
Sở Sở là biệt danh của Tạ Sơ.
Khi cậu vừa mới chào đời vốn dĩ đặt tên là Tạ Sở. Bởi vì lớn lên trắng nõn trắng nà, thêm cái tên cũng xinh như người. Lúc 8 tuổi đi ra ngoài người ta cứ tưởng nhầm là con gái.
Vạn Quân quyết định đổi tên cho cậu, là Tạ Sơ.
Tạ Sơ giẫm dép lê bịch bịch bịch lên lầu: "Cậu ta muốn đi đâu thì ba cho tiền cậu ta đi là được mà."
Tạ Vị Chu sắc mặt có chút âm trầm, không hài lòng với thái độ này của con trai lớn.
"Mẹ con nói với ta con yêu đương rồi, cho nên mới đưa con qua đây ở, trông chừng con mỗi ngày. Chuyện là như thế nào con vẫn chưa giải thích rõ ràng với ta ." Tạ Vị Chu hiếm khi rảnh rỗi về nhà, đối với đứa con trai Omega này cũng rất quan tâm: "Yêu đương với ai, trai hay gái? Alpha à?"
Tạ Sơ vào phòng, để lại một câu rồi đóng cửa.
"Con gái ạ."
Tạ Vị Chu khá an tâm.
Tạ Sơ ở trong phòng chưa được bao lâu, thì có tiếng gõ cửa.
""Anh ơi, em có câu không hiểu."
Giọng của Tiết Gia Nhiên ở ngoài cửa rất to, Lâm Mĩ Lâm cũng bưng trái cây đưa qua.
"Tiểu Sơ à, dì gọt trái cây cho con đây, kèm em trai con nhiều vào nhé."
Cây bút trong tay Tạ Sơ xoay tròn rơi xuống bàn, cậu đứng dậy mở cửa.
Tiết Gia Nhiên bằng tuổi Tạ Sơ, chỉ nhỏ hơn một tháng. Nếu không phải Tạ Sơ nhảy lớp, thì hai người có lẽ là xếp ngang hàng với nhau.
Nhưng khi cậu ta đứng cạnh Tạ Sơ, thì lại to con hơn Tạ Sơ.
Dáng người của Alpha và Omega sinh ra là đã chênh lệch, là thứ mà Tạ Sơ có cố gắng đến mấy cũng không vượt qua được.
"Để câu hỏi lại, đi ra ngoài, tôi làm xong sẽ đưa cho cậu."
Tiết Gia Nhiên đặt trái cây lên bàn, dựa vào góc bàn của Tạ Sơ: "Anh trai à, anh không giảng cho em thì làm sao mà em hiểu?"
"Đừng gọi tôi là anh." Tạ Sơ lạnh nhạt nói.
Tiết Gia Nhiên đặt cuốn sách bài tập lên bàn, trong phòng dần dần nổi lên mùi hương trung tính của lá ô liu, trộn lẫn một ít đắng cay.
"Cậu cút ra ngoài, phun thuốc ngăn cách đi."
Tiết Gia Nhiên nhấc cổ tay áo lên, vừa cười vừa vẫy vẫy, "Có một chút thôi mà, em vừa mới về là đi tắm ngay, không biết hôm nay anh đến."
Lâm Mĩ Lâm và Tạ Vị Chu đều ở dưới lầu, Tiết Gia Nhiên cũng không dám quá láo xược. Chỉ phóng nhẹ một ít mùi pheromone.
Pheromone của Alpha áp chế tuyệt đối Omega.
Vỏn vẹn chưa đầy một tiếng, đã khiến Tạ Sơ phải ngồi xuống trước bàn, khắp người như bị gông cùm xiềng xích.
"Giảng bài đi. Em có rất nhiều cái không hiểu..."
Tiết Gia Nhiên hài lòng lật sách bài tập, nhưng đột nhiên cảm thấy bên tai nóng rát.
Tạ Sơ vậy mà lại quằn quại ngồi dậy, tay vơ lấy cuốn sách dày có bìa cứng ném trúng tai Tiết Gia Nhiên, giơ chân đạp vào bụng dưới của cậu ta.
"Giảng ông nội mày."
Nhân lúc Tiết Gia Nhiên đang đau đến mức nhăn mặt trợn to mắt, thì xông ra khỏi cửa.
Lâm Mĩ Lâm đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy Tạ Sơ đi dép lê xuống chạy thẳng ra khỏi cửa, sau đó có một tiếng kêu to: "Anh đi đâu thế? Chưa giảng xong mà?"
Tạ Sơ mặc kệ, chạy thẳng ra sân nhỏ của biệt thự Tạ gia.
Gió đêm hơi lành lạnh, từng cơn thổi sượt qua đôi gò má cậu, Tạ Sơ rùng mình vì cảm thấy lạnh cóng.
Cậu chạy đến ngã tư, mới phát hiện cả người mình như phát sốt, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Hương thơm của quả mơ rất nhanh đã tràn ngập trong không khí.
Tạ Sơ cau mày, kỳ phát tính của cậu đáng lẽ là tuần sau mới đúng.
Cậu muốn bắt xe rời khỏi nơi này, nhưng chân cậu không đi nỗi nữa, nặng nề lê từng bước.
Trước khi sắp ngã, nghe thấy tiếng "gâu gâu" quen thuộc.
Diệp Lâm Thành vừa mới dắt chó đi đến ngã tư, thì chợt nhìn thấy một Omega hai má đỏ bừng, run rẩy khắp người.
Hắn buông dây xích chó, mới miễng cưỡng đỡ được người kia.
Hương thơm chua ngọt của quả mơ truyền đến, Diệp Vượng Vượng phấn khích quấn quanh hai người, "Gâu gâu!"
Diệp Lâm Thành nhìn người trong ngực mình, có chút kinh ngạc: "Cậu tới kỳ phát tình rồi à?"
Hai tay Tạ Sơ bám lên vai hắn, nước mắt sinh lý chảy xuống từ khóe đuôi mắt, thở hổn hển: "Không có..."
Diệp Lâm Thành tặc lưỡi: "Vịt chết mà còn cứng miệng."
Hắn và Tạ Sơ xích mích thì có xích mích thật, nhưng Omega đã đến kỳ phát tình là một chuyện lớn, đặc biệt là một người cứng đầu như Tạ Sơ.
Khu biệt thự vào ban đêm ngay cả gọi taxi cũng rất khó, nếu bây giờ bỏ người ở đây không quan tâm giống như bỏ người ta lại để cho xe cán cũng chả khác gì nhau.
Diệp Lâm Thành liếc nhìn đôi dép mà Tạ Sơ đang mang, cau mày.
"Tới nhà tôi trước đi."